Ảnh Đế Biết Thuật Đọc Tâm Điên Cuồng Vì Tôi - Chương 66: Xem Như Là Hết Thuốc Chữa Thật Rồi

Cập nhật lúc: 03/09/2025 11:12

Ôn Thời không biết rằng, những lời cô vừa nói với Lưu Mỹ Phi đã mở ra nút thắt trong lòng Tống Dĩnh từ lâu. Từ khi Ôn Thời rời khỏi nhà, Tống Dĩnh luôn cảm thấy con gái gần gũi với Lưu Mỹ Phi hơn là với bà. Điều đó khiến bà luôn hổ thẹn, nhưng hôm nay, hành động hoàn toàn đứng về phía bà của con gái đã giúp bà trút bỏ hoàn toàn gánh nặng trong lòng.

Vì vậy, giống như Ôn Thời, tâm trạng của Tống Dĩnh cũng vô cùng thoải mái. Bà khoác tay con gái, hỏi: "Đi mua sắm với mẹ nhé?"

Thấy mẹ hứng thú như vậy, Ôn Thời liền gật đầu. Cô mặc một chiếc áo hoodie, đội mũ lên rồi đeo khẩu trang. Với khoảng cách gần, người ta khó lòng nhận ra cô, nên cô thoải mái đi dạo cùng mẹ suốt buổi sáng.

Đến trưa, hai người tìm một nhà hàng trong trung tâm thương mại để ăn. Đang ăn, Ôn Thời bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Ôn Khải Minh. Cô có chút ngạc nhiên, vì ông gần như chưa bao giờ chủ động gọi cho cô.

Ôn Thời thầm nghĩ, không lẽ đi mua sắm cũng bị mắng? Dù nghĩ vậy, cô vẫn bắt máy.

"Con đang đi dạo với mẹ à?"

Ôn Thời lần đầu nghe giọng bố dịu dàng như vậy, liền nổi da gà.

"Bố cài camera theo dõi mẹ con rồi hả?" Cô xoa xoa cánh tay, hỏi lại.

Ôn Khải Minh gắt nhẹ: "Nói gì kỳ lạ vậy! Hai người đang ở trung tâm thương mại nhà mình, bố biết thì có gì lạ?"

"Bố con à?" Tống Dĩnh nhíu mày, vẻ không hài lòng: "Ông ấy lại muốn gì đây?"

Ôn Thời nhất thời không biết nên trả lời câu hỏi của ai.

"Những ngày này con ở nhà chăm sóc mẹ cho tốt. Đã lớn rồi, cũng nên mua chút gì đó cho mẹ. Bố sẽ chuyển tiền cho con, mẹ con thích gì thì mua, để bà ấy vui vẻ một chút."

Nghe bố vừa trách mắng vừa ra vẻ quan tâm, Ôn Thời chỉ biết bật cười. Đang định đáp lại vài câu thì tin nhắn chuyển tiền vang lên. Bố cô thật sự đã chuyển tiền. Ôn Thời lặng lẽ đếm số 0 đằng sau, lập tức xua tan mọi tức giận: "Bố yên tâm đi, con sẽ làm mẹ vui."

"Ừ, biết điều là tốt." Ôn Khải Minh nói xong liền cúp máy.

Nhìn vào điện thoại, Ôn Thời bật cười nhẹ. Cô nghĩ, muốn lấy lòng mẹ mà không chịu lấy lòng cô trước, đúng là bố cô hết thuốc chữa thật rồi.

"Bố con, ông ấy nói gì?" Tống Dĩnh nhíu mày nhìn cô.

Ôn Thời lắc đầu, đ.â.m đũa vào bát cơm, buồn bã nói: "Không có gì, chỉ bảo con phải biết điều."

Trong lòng cô thì đang cười thầm, bố ngây thơ của con ơi, đừng trách con, con không nói dối, cũng không nói xấu bố đâu. Hôm nay để con dạy bố biết cái giá của việc lỡ lời là thế nào!

Quả nhiên, Tống Dĩnh hừ một tiếng: "Chính mình còn quản không nổi thì lấy tư cách gì mà quản con?"

Sau bữa cơm, Ôn Thời kéo mẹ đến một cửa hàng, mua liền hai chiếc túi xách mới ra mắt để tặng mẹ.

Nhìn thấy quà là dành cho mình, Tống Dĩnh vừa vui vừa ngạc nhiên: "Lại còn mua túi cho mẹ à, không phải con đã đầu tư hết tiền rồi sao?"

"Tiền mua túi cho mẹ thì vẫn còn mà."

Tống Dĩnh càng vui sướng, yêu thích hai chiếc túi không rời tay. Bà còn lấy điện thoại chụp mấy tấm ảnh, đăng lên mạng xã hội để khoe, dường như muốn cho cả thế giới biết con gái đã mua túi cho mình. Nhìn mẹ vui đến như vậy, trong lòng Ôn Thời lại có chút xót xa. Cô bước tới ôm lấy bà: "Mẹ à, con nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền, sau này hễ có sản phẩm mới ra mắt, con sẽ mua hết cho mẹ!"

"Được rồi, mẹ sẽ chờ." Tống Dĩnh ôm lấy cô, áp mặt vào má con gái.

Nhìn cảnh hai mẹ con thân mật như vậy, cô nhân viên bán hàng không nhịn được mà nói: "Tình cảm giữa bà Ôn và con gái thật tốt."

Tống Dĩnh quay đầu nhìn cô nhân viên, mỉm cười nói: "Sau này gọi tôi là bà Tống nhé."

Ôn Thời mỉm cười nhìn cảnh tượng đó, không hề đề cập đến việc tiền mua túi là do bố cô đưa. Dù sao thì bố cô chỉ yêu cầu làm cho mẹ vui, chứ không nói phải nhắc đến chuyện tiền bạc, cô đã hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo!

Buổi chiều, Ôn Thời đưa Tống Dĩnh về nhà trước, sau đó cô ghé qua studio để giải quyết đống việc mà Lưu Mỹ Phi để lại. Khi đến nơi, Ôn Thời vừa bước vào cửa thì bất ngờ nhìn thấy Giang Trì Ấp.

Cô khựng lại, chớp mắt nhanh, có phải cô vào nhầm chỗ rồi không? Ôn Thời lùi lại một bước, định quay ra nhìn lại tấm biển.

Giang Trì Ấp mỉm cười gọi cô: "Em không nhầm đâu!"

Bên cạnh, Tiểu Mạnh cũng không nhịn được cười: "Sếp à, chị quên rồi sao? Em bây giờ cũng là trợ lý của anh Ấp rồi."

Ôn Thời gãi đầu ngại ngùng: "Chị quên mất thật." Cô cười gượng hỏi: "Chẳng phải hai người đã quay lại đoàn phim rồi sao?" Vừa đi vào trong, cô vừa che mặt, nháy mắt với Tiểu Mạnh, ra hiệu bằng khẩu hình miệng: "Sao lại đưa anh ấy đến đây?"

Cô tưởng mình làm rất kín đáo, nhưng tất cả biểu cảm đều lọt vào mắt Giang Trì Ấp. Anh thẳng thắn nói: "Hôm nay tôi đi xem địa điểm mới của công ty."

Tiểu Mạnh nhanh chóng giải thích: "Đúng đó, em vừa cùng anh Ấp rời khỏi tòa nhà công ty thì chị gọi. Khi sếp gọi, hai người đang trên xe, anh Ấp vốn định đưa em về, nhưng không ngờ anh không chỉ đưa em đến tận nơi mà còn cùng em lên lầu."

Tiểu Mạnh vẫn nhớ lúc đó Giang Trì Ấp đã nói: "Hai người đều chưa có nhiều kinh nghiệm, tôi có thể góp ý cho các cậu." Những lời này thực sự khiến cậu vô cùng cảm động.

"Chọn được địa điểm rồi à?" Ôn Thời ngồi xuống, nhìn Giang Trì Ấp, hỏi: "Dự định khi nào sẽ treo biển công ty?"

"Còn phải trang trí nữa, chắc khoảng vài tuần sau."

Ôn Thời gật gù, nhớ lại cốt truyện... Hình như chưa bao giờ nói rõ về cổ phần của Giang Trì Ấp trong công ty, nhưng với tầm ảnh hưởng của anh, lại tham gia cả việc chọn địa điểm, chắc chắn anh không chỉ là một cổ đông đơn giản.

Cô đang suy nghĩ thì bất ngờ có tiếng gõ cửa.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.