Anh Đến Như Nắng Mai - Chương 23
Cập nhật lúc: 09/09/2025 07:15
Tiếng kêu thảm thiết của Nguyệt Nguyệt dần biến thành tiếng khóc nức nở, khiến người ta nghe mà cảm thấy đau lòng.
Tần Đường ôm Nguyệt Nguyệt ngã ngồi dưới đất, hoảng hốt nhìn dòng m.á.u đỏ ghê người chảy ra từ gáy Nguyệt Nguyệt, nhiệt độ của m.á.u truyền đến tay cô khiến tay cô mềm nhũn, sắc mặt trắng bệch.
Tưởng Xuyên từ trong phòng học lao ra, thấy vậy liền ôm lấy Nguyệt Nguyệt trong lòng Tần Đường, đồng thời kéo cô đứng dậy, trầm giọng hỏi: “Cô có sao không?”
Mặc dù ngón tay đang đau đến tê dại, nhưng Tần Đường vẫn lắc đầu, giọng núi run rẩy: “Tôi không sao.”
Tưởng Xuyên không nhiều lời, ôm Nguyệt Nguyệt đi về phía xe máy của mình: “Tôi đưa cô bé đi bệnh viện.”
Tần Đường hít sâu một hơi, sau đó lập tức đi theo: “Tôi đi với anh.”
Tưởng Xuyên liếc nhìn cô một cái, đưa Nguyệt Nguyệt cho Tần Đường: “Lên xe.”
Tần Đường cởi áo khoác của mình xuống, bịt lên miệng vết thương của Nguyệt Nguyệt. Nguyệt Nguyệt vẫn khóc nức nở, cô liền nhỏ giọng an ủi: “Nguyệt Nguyệt không sợ, bây giờ chúng ta đi gặp bác sĩ nhé. Em sẽ không sao đâu.”
Sắc mặt A Tây trắng bệch, chân mềm nhũn, ngồi ở trên nóc xe tải, cúi đầu nhìn về phía tấm ván gỗ, chỗ đinh nhọn nhô ra vẫn còn dính vết máu, vô cùng chói mắt.
Không biết cô bé kia có làm sao không….
Còn có thể khóc to đến như vậy, chắc sẽ không sao đâu nhỉ?
Tiểu Bạch cũng bị dọa không nhẹ, kéo cô xuống: “Chúng ta cũng đi xem một chút đi.”
A Tây nghe vậy mới vội vàng hỏi: “Cô bé kia không sao chứ?”
Tiểu Bạch vừa kéo cô ta đi vừa nói: “Tớ không biết.”
Tấm gỗ kia qua nặng nên Tiểu Bạch còn chưa có cầm chắc A Tây đã buông tay nên mới rơi xuống như vậy.
A Tây cầm lấy tay Tiểu Bạch, nhìn cô nói: “Tiểu Bạch, lúc nãy lỗi không phải của một mình tớ…”
Tiểu Bạch ngẩn ra, giống như tới tận giây phút này mới nhìn rõ con người của A Tây.
Lúc này điều nên được ưu tiên hàng đầu không phải nên là tình hình của Nguyệt Nguyệt sao? Chứ không phải là lúc tranh cãi đây là lỗi của ai, trách nhiệm của ai.
Tiểu Bạch nhìn cô ta một cái, nhàn nhạt nói: “Ừ, tớ cũng có một phần trách nhiệm.”
Tưởng Xuyên nhìn miệng vết thương của Nguyệt Nguyệt, cũng không quá sâu.
Tần Đường che lại miệng vết thương, “Đi nhanh lên.”
Tiểu Bạch chạy đến: “Anh Tưởng, em cũng muốn đi với hai người.”
Tưởng Xuyên lạnh mặt nhìn cô ta: “Không cần.”
Xe máy chạy nhanh trên đường núi, rời khỏi núi Dương Quyển, đi nhanh về phía trước.
Lúc Nguyệt Nguyệt ở bệnh viện huyện Giai khâu miệng vết thương, Tưởng Xuyên gọi điện thoại cho Tiểu Thành, bảo cậu ta đến núi Dương Quyển giải quyết mọi chuyện: “Nhân tiện bảo với cha mẹ Nguyệt Nguyệt là bọn họ không cần lo lắng, cô bé không sao cả, mấy ngày nữa anh sẽ đưa cô bé về.”
Tiểu Thành hỏi: “Vậy còn A Tây với Tiểu Bạch thì sao?”
Tưởng Xuyên lạnh giọng nói: “Bảo bọn họ từ đâu đến thì tự quay về chỗ đó đi………”
…….
Lúc Tần Đường từ trong phòng bệnh ra thì thấy Tưởng Xuyên đang đứng ở cuối hành lang gọi điện thoại. Nguyệt Nguyệt bị tiêm thuốc mê nên đã sớm ngủ mê man, hiện giờ bác sĩ vẫn còn đang ở trong khâu vết thương cho cô bé.
Cô đi tới.
Tưởng Xuyên cúp máy, quay người lại liền đụng phải ánh nhìn của cô, anh cúi đầu, nhìn xuống vết m.á.u trong tay cô: “Cô còn chưa đi rửa tay sao?”
Tần Đường lúc này mới nhớ ra hơi hơi động động ngón tay đã sớm đau đến tê cứng: “Bây giờ đi rửa đây.”
Nhưng cô vừa mới quay người đi thì liền bị người đằng sau nắm lấy cổ tay xoay lại, Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn ngón tay cô. Cả ngón trỏ và ngón áp út đều bị thương, nhất là ngón trỏ, bị định chọc phải thủng một lỗ to, vết m.á.u đã sớm khô, cả ngón tay sưng phồng lên. Anh ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đen như mực: “Bị thương sao không nói?”
Tần Đường rút tay lại giấu ra đằng sau: “Chỉ là vết thương nhỏ, vết thương ở trên đầu của Nguyệt Nguyệt mới nghiêm trọng.”
Tưởng Xuyên liếc nhìn cô, dắt tay cô đi về phía trước: “Đi tìm y tá xử lí vết thương đi.”
Y tá giúp Tần Đường xử lí vết thương, Tưởng Xuyên đứng dựa ở cửa nhìn vào, ánh mắt rơi trên bàn tay cô, trừ hai ngón tay bị thương nên vừa sưng vừa đỏ, các ngón tay còn lại đều thon dài, trắng nõn.
Lúc Tần Đường xử lý xong vết thương quay đầu lại nhìn thì Tưởng Xuyên đã sớm rời đi.
Quay về phòng bệnh của Nguyệt Nguyệt thì thấy Tưởng Xuyên đã sớm ở đó, đang ngồi trên ghế dựa cạnh giường. Tần Đường đi tới: “Tôi muốn mang Nguyệt Nguyệt lên Du Lâm để kiểm tra lại, xem não có bị tổn thương không.”
Thiết bị y tế trong huyện đương nhiên không thể so với thành phố. Nguyệt Nguyệt mới 8, 9 tuổi, bị đụng mạnh như vậy, chỉ xử lí vết thương bên ngoài thôi là không được, chẳng may bị chấn động não, hoặc bên trong có m.á.u tụ m.á.u bầm gì đó thì sao? Sẽ để lại di chứng mất.
Nghe cô giải thích cặn kẽ, Tưởng Xuyên nhìn cô: “Nghiêm trọng đến vậy sao?”
Tần Đường nói: “Cũng không đến mức í. Nhưng kiểm tra là cần thiết.”