Ảnh Hậu Làm Vợ Quân Nhân - Chương 98: Xuất Phát
Cập nhật lúc: 06/09/2025 10:35
Vì người tụ tập quá đông, Tống Tiểu Nha không dám để Ứng Uyển Dung xuống xe ngay mà phải gọi điện cho Vưu Lương Tài. Chỉ đến khi đám đông được giải tán, Ứng Uyển Dung mới có thể bước ra ngoài.
Vưu Lương Tài đợi mãi mới thấy người, bèn cẩn thận đánh giá Ứng Uyển Dung. Khác hẳn với dáng vẻ tái nhợt, gầy gò như có thể bị gió thổi bay lúc rời đi, mái tóc đen óng của cô giờ được tết thành một b.í.m gọn gàng đặt trước ngực, chiếc váy dài màu xanh lục nhạt, thanh thoát khẽ phồng lên ở phần bụng.
Ứng Uyển Dung tháo kính râm, khóe môi cong lên thành một nụ cười. Vưu Lương Tài thầm than trong lòng, Ứng Uyển Dung thật sự ngày càng có thần thái của một ngôi sao.
“Cuối cùng tôi cũng chờ được cô rồi. Phải biết là để ‘cướp’ được chút thời gian của cô từ tay Cao Lãng nhà cô thật không dễ dàng chút nào.” Vưu Lương Tài phàn nàn, nhưng trên mặt vẫn cười ha hả.
Ứng Uyển Dung cũng thuận theo lời anh, khẽ nâng cằm nói: “Kỳ nghỉ hiếm hoi của em đều bị anh phá hỏng, em còn chưa kịp oán trách đâu đấy.”
Nhìn quanh một vòng, Ứng Uyển Dung hỏi: “Lúc nãy mọi người tụ tập ở đây làm gì vậy? Công ty có hoạt động gì à?”
Vưu Lương Tài đuổi kịp Ứng Uyển Dung, hai người sóng vai đi. Anh liếc một vòng những ngôi sao nhỏ đang nhìn trộm họ, rồi cười nói: “Chắc là nghe tin Ảnh hậu Ứng của chúng ta sắp đến nên qua hóng chuyện thôi, không thấy mắt họ nhìn cô đỏ hoe cả lên à.”
Ứng Uyển Dung liếc xéo anh một cái, người này chắc không phải đang đùa đấy chứ? Những người đó mà cảm động khi thấy cô mới là lạ, chẳng phải là ghen tị đến đỏ mắt thì có?
Ứng Uyển Dung tuyệt đối không ngờ được, dự đoán của mình và sự thật cũng không cách xa là bao.
Vưu Lương Tài cười khẩy một tiếng, đưa cô đến văn phòng của mình. Trợ lý ý tứ mang trà nước vào, của Vưu Lương Tài là trà xanh, còn của Ứng Uyển Dung là một ly sữa bò nóng.
“Chắc khát nước rồi, uống sữa đi, vừa uống vừa nghe tôi nói.” Vưu Lương Tài ngồi xuống rồi lấy ra mấy bản hợp đồng từ trong ngăn tủ, đặt trước mặt Ứng Uyển Dung.
Ứng Uyển Dung cầm bút, tập trung xem xét rồi mới ký tên. Vưu Lương Tài báo cáo lại cho cô những công việc tiếp theo.
Lát nữa sẽ có người đến lấy số đo cho Ứng Uyển Dung. Lễ trao giải diễn ra sau một tuần nữa, tuy thời gian có chút gấp gáp nhưng trang phục vẫn có thể may kịp.
“Ngoài việc này ra, chúng ta có thể đến đó trước để làm quen với môi trường, điều chỉnh lại múi giờ, tiện thể gặp gỡ các nhà quảng cáo.” Vưu Lương Tài lật xem danh sách, trong đó có vài hợp đồng quảng cáo không tồi có thể lựa chọn.
Ứng Uyển Dung cũng xem qua, đồng hồ và son môi, đều là những thương hiệu lớn hàng đầu. Vưu Lương Tài có thể tìm được hai công ty này, cũng coi như là rất có tâm.
“Vốn dĩ tôi còn đang nghĩ xem nên nhận hợp đồng đại diện cho thương hiệu nào, không ngờ họ lại chủ động gọi điện đến mời. Lúc đó tôi mới mặt dày hy vọng cô đi một chuyến.” Vưu Lương Tài nheo mắt cười đầy tinh quái.
Ứng Uyển Dung có chút kinh ngạc: “Em còn tưởng đây là do anh đi đàm phán giúp em, hóa ra không phải à? Anh Tài, anh làm quản lý thế này thật là quá nhàn hạ.”
Vưu Lương Tài tức đến râu vểnh lên, mắt trợn trừng: “Cô nói xem, cô không thèm bàn với tôi một tiếng đã nói với phóng viên là muốn tạm nghỉ, cô có biết ngày hôm đó điện thoại của tôi suýt bị người ta gọi cho nổ tung không?! Có người quản lý nào bận rộn như tôi không?”
Ứng Uyển Dung buông tay: “Chuyện này không liên quan đến em, em tưởng anh đã nói với mọi người rồi. Hơn nữa cơ hội này cũng không tồi, vừa hay để công bố. Em đã là bà bầu rồi, họ cũng sẽ không có ý kiến gì đâu.”
Vưu Lương Tài mệt mỏi xua tay, ý bảo cô cứ im lặng thì hơn, nghe cô nói chuyện mà trong lòng anh thấy phiền muộn.
“Chuyện này tôi cũng không nói với cô nữa, dù sao sự cũng đã rồi. May mà fan hâm mộ của cô vẫn rất ủng hộ, họ viết không ít thư, gửi không ít quà cho cô, bảo cô cứ yên tâm dưỡng thai, họ nhất định sẽ chờ cô.” Vưu Lương Tài thở dài.
Có được một đám người hâm mộ lúc nào cũng âm thầm ủng hộ phía sau, cô còn có gì không hài lòng chứ? Anh vốn còn hơi lo lắng khoảng thời gian này không xuất hiện đủ, lúc trở lại sẽ thành ngôi sao hết thời, không ngờ tương lai của Ứng Uyển Dung còn tốt hơn anh dự đoán.
Các nhà quảng cáo cũng nhìn trúng khả năng kiếm tiền của Ứng Uyển Dung. Tổng công ty Như Mộng cũng đã mời lại, nhưng xưa khác nay khác, Vưu Lương Tài cũng có đủ tự tin để từ chối thẳng thừng, sau khi chọn lọc kỹ càng thì chỉ còn lại hai hợp đồng này.
Ứng Uyển Dung cười cười. Tuy cũng cảm động trước sự thấu hiểu của người hâm mộ, nhưng chuyện của một năm sau, ai có thể đảm bảo được? Giới giải trí thay đổi cực nhanh, những nữ minh tinh xinh đẹp, quyến rũ lại càng không ít. Cô đâu phải là vàng, làm sao có thể khiến người khác yêu mến mãi được?
“Đi thôi, tôi cùng cô đi gặp người ta, nhà tạo mẫu còn phải dựa vào tình hình hiện tại của cô để thiết kế nữa.” Vưu Lương Tài thấy tâm trạng Ứng Uyển Dung cũng tốt hơn không ít, định cùng cô đi dạo một vòng.
Việc định hình phong cách cho Ứng Uyển Dung diễn ra rất nhanh. Dù sao quần áo cũng chưa may xong, nhà thiết kế sau khi gặp người thật, cảm hứng cũng không ngừng tuôn trào, trong mắt ánh lên những tia sáng kỳ lạ, nhìn Ứng Uyển Dung mà không ngừng liếc Vưu Lương Tài.
Vưu Lương Tài nhìn trời, mọi người phải hiểu cho sở thích của nhà thiết kế, có cảm hứng là chuyện tốt, nhất định sẽ thiết kế ra những bộ quần áo không tồi.
“À phải rồi, quên chưa nói với cô, lần này nhóm Long Đồ họ cũng sẽ đi cùng cô, nhưng họ đi để chụp ảnh bìa cho tạp chí CX.” Vưu Lương Tài nói bất ngờ khi đưa cô về đến cửa căn hộ.
Ứng Uyển Dung nghi hoặc: “Nhiều chuyến bay như vậy, đặt cùng nhau sẽ rẻ hơn à?”
Người ta nói có thai ngốc ba năm, hình tượng thông minh, nhạy bén, chững chạc của Ứng Uyển Dung lập tức sụp đổ trong mắt Vưu Lương Tài. Anh vuốt lại mái tóc rũ xuống, đảo mắt nói: “Cứ phải để tôi nói thẳng ra thì mới hết thú vị à. Hai bên cùng nhau xuống máy bay để tạo scandal một chút, độ hot chẳng phải sẽ tăng vùn vụt sao?”
Ứng Uyển Dung ngây người tại chỗ, một lúc lâu sau mới nhoẻn miệng cười: “Vẫn là anh Tài thông minh, anh phải thông cảm cho bà bầu là như vậy.”
Đối mặt với bà bầu mặt dày, Vưu Lương Tài hoàn toàn không có cách nào. Anh từ chối lời mời vào uống trà của Ứng Uyển Dung, trực tiếp lái xe rời đi, quay về tăng ca.
Ứng Uyển Dung trở về, việc đầu tiên là nằm dài trên sofa không nhúc nhích. Tống Tiểu Nha đã sớm vào bếp chuẩn bị đĩa trái cây thập cẩm, các loại hạt và đồ ăn vặt để sẵn, phòng khi Ứng Uyển Dung đói bụng có thể ăn ngay.
Cô lười biếng cầm lấy chiếc điện thoại “cục gạch”, bấm một dãy số quen thuộc. Chuông reo chưa được vài tiếng đã có người bắt máy, giọng nói tươi cười của Ứng Uyển Dung vang lên.
“Hôm nay lại tăng ca à? Không phải là đang đặc biệt đợi em đấy chứ? Đã sớm nói anh mua một cái máy nhắn tin, nếu em có việc gì cứ trực tiếp nhắn lại cho anh. Giờ này anh còn chưa về, sáng mai sao mà dậy nổi?”
Giọng của Cao Lãng qua điện thoại đã mềm đi không ít, anh nói nhỏ: “Sẽ không đâu, nói chuyện xong anh ngủ ngay, không dậy không nổi đâu. Em quên à, trong doanh trại còn có loa phát thanh mà, sao có thể không nghe thấy?”
Ứng Uyển Dung không phải đã quên, chỉ là lo lắng anh thức khuya như vậy không tốt, tuy rằng cô về muộn như vậy hình như cũng không đúng…
“Hai ngày nữa em sẽ bay ra nước ngoài, nhanh nhất cũng phải hơn một tuần mới về được. Anh có gì muốn nói với em không?” Ứng Uyển Dung cười nói.
Cao Lãng im lặng một lúc, rồi mới nhẹ giọng: “Mang theo món quà anh tặng nhé.”
“Còn gì nữa không?”
“Dỗ Đại Bảo và Nhị Bảo ngủ sớm nhé.”
“Chúng còn chưa ra đời mà! Hơn nữa không phải đã nói gọi là Bảo Bảo và Bối Bối sao?” Ứng Uyển Dung buồn bực, hoàn toàn bị anh dẫn dắt.
Cao Lãng khẽ cười: “Đúng vậy, Bảo Bảo và Bối Bối, cả nhà chúng ta cùng nhau ngủ.”
Tự mình đào hố rồi tự mình nhảy xuống, Ứng Uyển Dung xem như lại không thể sửa được tên nữa rồi.
“Anh thay đổi rồi…” Ứng Uyển Dung than thở ai oán.
“Trở nên yêu em hơn à?” Cao Lãng thuận miệng nói tiếp.
“Trở nên… Khoan đã, anh nói gì?” Ứng Uyển Dung lập tức tỉnh táo. Thật không dễ dàng, có thể nghe được từ này từ miệng Cao Lãng, bẻ ngón tay tính cũng chỉ có vài lần.
Ai bảo tính cách của Cao Lãng nội tâm, có chuyện gì cũng giấu trong lòng, những lời âu yếm giữa những người yêu nhau, cô luôn không được nghe.
Giọng nói của Cao Lãng lại vang lên, như đang gảy vào sợi dây thần kinh yếu ớt nhất trong đầu Ứng Uyển Dung, tấu lên một khúc nhạc du dương đến cực điểm.
Ứng Uyển Dung mím môi cười khẽ, tròng mắt ánh lên những tia sáng nhàn nhạt. Lúc Tống Tiểu Nha đi ra, cứ cảm thấy trên người Ứng Uyển Dung đang tỏa ra một luồng bong bóng màu hồng không thể nói thành lời.
Lắc lắc đầu, Tống Tiểu Nha bưng đĩa trái cây lên, sắp xếp lại những bộ quần áo thường ngày mới được mang đến, đều là những bộ đồ phù hợp với tình trạng cơ thể hiện tại của Ứng Uyển Dung.
“Chị Uyển Dung, đến lúc đó chúng ta có cần mang hết những bộ quần áo này đi không?” Tống Tiểu Nha gỡ mác ra rồi hỏi.
Ứng Uyển Dung ngẩng đầu nhìn, một loạt đồ màu xanh lá mạ theo phong cách tươi mát, quần áo đều là chất liệu cotton mềm mại, thoải mái. Mặc ra nước ngoài bị chụp ảnh cũng không có vấn đề gì.
“Mang hết đi.” Ứng Uyển Dung gật đầu, ngón tay sờ lên chiếc vỏ đạn trên cổ, khẽ cười.
Vưu Lương Tài nói là sẽ cùng Ứng Uyển Dung ra nước ngoài. Sau khi sắp xếp xong mọi việc, anh liền trực tiếp cùng cô đáp máy bay. Do kinh nghiệm lần trước, lần này nói gì thì nói anh cũng phải luôn đi theo Ứng Uyển Dung, nếu không những tai nạn này mà xảy ra thêm vài lần, mạng của anh cũng ngắn đi mất.
Có nhóm Long Đồ cùng đi, cả chuyến bay đều vô cùng náo nhiệt. Mãi đến khi Ứng Uyển Dung lộ ra vẻ mệt mỏi, Đồ Hướng Dương mới kéo Bàng Vân Phi sang một bên, ngăn lại giọng nói ồn ào của cậu.
“Suỵt, cậu ồn quá.” Đồ Hướng Dương nghiêng đầu nhìn Ứng Uyển Dung, dù từ góc độ nào nhìn cũng thấy rất xinh đẹp.
Bàng Vân Phi uất ức, cậu chỉ là được gặp nữ thần, muốn ở bên cạnh gây chút chú ý, được nhìn thêm hai mắt cũng tốt mà. Nhưng cậu cũng biết Ứng Uyển Dung bây giờ không có nhiều tinh lực, liền ngoan ngoãn ngồi lại chỗ cũ, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc nhìn hai cái.
Đồ Hướng Dương so với cậu thì bình tĩnh hơn, thỉnh thoảng ngẩng đầu xem tình hình của Ứng Uyển Dung, xác định cô vẫn ổn rồi lại cúi đầu xem sách báo trong tay. Cảm thấy khí lạnh hơi mạnh, cậu gọi tiếp viên hàng không mang cho Ứng Uyển Dung một chiếc chăn để đắp.
Bàng Vân Phi dĩ nhiên cũng nghe thấy cậu nói, qua đó chỉ có thể cảm thán một câu: “Hướng Dương cậu thật tinh tế, tớ không hề phát hiện ra.”
Đồ Hướng Dương nhẹ nhàng cười, đôi mắt cười nhìn Ứng Uyển Dung rồi lại nhìn xuống bụng cô đang hơi nhô lên, tâm trạng lập tức trùng xuống.
“Ừm, cậu cứ cố gắng lên nhé.” Giọng Đồ Hướng Dương lạnh đi không ít, nhưng Bàng Vân Phi lại không cảm nhận được.
Cách họ không xa, Vưu Lương Tài khẽ nhướng mày nhìn tình ý thoáng qua trong mắt chàng trai trẻ, cong môi cười. Cao Lãng sau này chắc sẽ bận c.h.ế.t mất, tình địch trải rộng khắp các lứa tuổi…
Khi Ứng Uyển Dung đến nơi thì đã là buổi tối, lệch múi giờ gần mười hai tiếng, cô vẫn còn tỉnh táo, chỉ là cơ thể có chút mệt mỏi.
Vừa đến khách sạn, cửa phòng đã bị gõ vang. Tống Tiểu Nha đi mở cửa mới phát hiện không phải người lạ, mà là Emily, người đã từng cùng quay “Bão Tố Hành Tinh 2”. Mỹ nhân tóc vàng mắt xanh mặc một bộ trang phục lộng lẫy, trông càng thêm diễm lệ.