Anh Là Thành Trì Của Em - Chương 102: Nam Thần Trong Sổ Vẽ Của Tôi
Cập nhật lúc: 03/09/2025 13:04
“Là cậu đưa cho Lâm Tư số điện thoại của tôi sao?”
Tên mập hoảng hốt, vội a a hai tiếng, hàm hồ không thừa nhận: “…… Chuyện này, em không có đưa.”
Trong lòng Chu Trì căn bản đã khẳng định rồi: “Tao biết chính là mày.”
Tên mập rất kinh ngạc, Chu Trì lại không nổi giận, chuyện này rất ít khi gặp phải. Cậu ta trước đây chơi với Chu Trì vài năm, thường nếu gặp trường hợp này, Chu Trì nhất định sẽ nổi cơn giận, nhưng hôm nay lại bình tĩnh đến vậy.
Xem ra không phải đến để khởi binh hỏi tội.
“Được thôi, được thôi, nói thật, là em cho đấy.” Tên mập thẳng thắn thừa nhận, “Chị Lâm Tư đã tìm tôi hỏi rất nhiều lần, em thật sự không còn cách nào để từ chối, chị ấy lại nói có việc gấp cần tìm anh, lại nói là…..” Nói đến đây, dừng lại, có vẻ không dám nói thêm gì nữa, “Nói là mẹ anh bệnh rất nặng, cho nên em mới cho.”
Trong điện thoại không có động tĩnh.
Tên mập lấy hết can đảm nói thêm một câu: “Anh Trì, em thấy cách nói của chị Lâm Tư không giống như đang nói dối, hay là anh…… trở về xem sao đi.”
“Mày biết cái gì chứ.” Giọng của Chu Trì chợt lạnh ngắt.
Điện thoại áp bên cạnh, tên mập cảm thấy hơi lạnh lẽo, cậu ta gãi đầu, cũng không biết nói gì mới được. Đối với chuyện gia đình Chu Trì, cậu ta cũng nghe được thông tin một nơi một ít từ bảy phương tám hướng gộp lại, chắp vá sơ lược, nhưng có nhiều chuyện cụ thể như thế nào cũng không thể nào hiểu nổi.
Dẫu sao, cậu ta biết xuất thân của Chu Trì không vinh quang tí nào, lúc nhỏ hình như là ở với mẹ, cuộc sống tương đối khổ cực, sau đó đến lúc mười tuổi không biết tại sao bỗng nhiên bị đưa vào gia đình nhà họ Chu, nhừng lời đồn đều nói mẹ của hắn tham tài đổi con mình để lấy một đống tiền.
Rốt cuộc có thật hay không, cũng không xác định được.
Tên mập vẫn thử khuyên hắn, “Không phải, anh Trì…… Anh đừng có để tâm vào những chuyện vụn vặt, chuyện gì cũng đều đã là quá khứ rồi đúng không, dù sao cũng là mẹ của anh…..”
“Được rồi, mày im miệng.” Chu Trì chau mày, “Từ lâu là đã không phải rồi.”
“……”
Lúc này tên mập thật không biết phải nói gì nữa, cố gắng gãi đầu suy nghĩ cũng vô dụng, sau cùng trả lời một câu, “Được rồi, em không nói nữa, vậy anh nói đi rốt cuộc anh gọi cuộc điện thoại này đến để làm gì?”
Nghe thấy trong tai nghe có vài giây trầm lặng, sau cùng tên mập nghe thấy một câu: “Sau này đừng cho ai số điện thoại của tôi nữa.”
Nói xong thì tắt máy.
Tên mập cạn lời rên rỉ hai tiếng, nhét điện thoại vào túi quần, cảm thấy con người này thật khó hầu hạ.
Sắp đến kì thi cuối kì, ai nấy đều rất căng thẳng, rất nhanh thì đã đến mùa hè cuối cùng trước khi đón kì thi đại học, nếu như lần này thi điểm quá tệ, thì mùa hè này đừng có hòng rong chơi.
Có lẽ là vì nguyên nhân này, không khí học tập của các lớp đều tốt lên chưa từng có.
Ngày sinh nhật của Giang Tùy không khéo lại nằm trong giai đoạn này, lại là ngày thứ hai, thật ra cô không có tâm trạng đón sinh nhật, vốn nghĩ rằng sẽ không có ai nhớ đến, không ngờ rằng mọi người đều không quên, vài nữ sinh chơi thân ngồi phía trước sau tặng cô vài món quà nhỏ, còn đến cả Tri Tri mới sáng sớm đã đặc biệt chạy đến trường cấp ba, mang theo một quả khoai lang nướng to bự, lại còn tặng cô thêm một chiếc đồng hồ điện tử mà cậu ta đã tiết kiệm tiền sinh hoạt bữa giờ mới mua được.
“Cái này a, chuyên dùng cho thi cử, xấu thì xấu một chút, nhưng là tấm lòng của em đấy.” Tri Tri nói rất trịnh trọng.
Giang Tùy chỉ có thể cảm ơn cậu ta rồi nhận lấy.
Giai đoạn này Giang Phóng rất bận, hai hôm trước đã đi Bắc Kinh, dành thời gian đi mua một con gấu to, dùng đường vận chuyển hàng hóa nhanh gửi đến tặng Giang Tùy.
Lúc Giang Tùy nhận được tin nhắn thì vẫn còn đang ở trường học, người vận chuyển mang đến phòng văn thư của trường, kết quả là sau khi cô nhìn thấy thì bị cái đầu con gấu dọa phát khiếp, có vẻ dở khóc dở cười.
Giang Phóng không biết cách chọn quà cho con gái, Giang Tùy từ lâu đã biết được, không nghĩ rằng lúc này lại khoa trương đến vậy.
Sau cùng con gấu đó vẫn là Chu Trì ôm về giúp cô, ôm đến nổi lúc trên đường về đều có người nhiều lần chú ý đến hắn.
Giang Tùy hi vọng ngày sinh nhật sẽ đơn giản một chút, cho nên cũng không đi ra ngoài, Chu Trì mua một cái bánh kem nhỏ tặng cô.
Tối đến, thổi nến ước nguyện, Chu Trì kéo tay cô, lôi một chiếc vòng tay từ trong túi ra đeo vào cho cô.
Đây là quà sinh nhật mười sáu tuổi của Giang Tùy.
Trong một năm đã trôi qua, cô đã trưởng thành hơn một chút, cuộc sống đã thay đổi rất nhiều, có được có mất, thu hoạch lớn nhất chính là đã quen được Chu Trì.
Qua một tuần, thời tiết càng ngày càng oi bức, kì thi cuối kì đã đến, gồm hai ngày 24, 25.