Anh Là Thành Trì Của Em - Chương 130: Nam Thần Trong Sổ Vẽ Của Tôi
Cập nhật lúc: 03/09/2025 13:05
Giang Tùy hơi chau mày, “Cậu ta chưa từng nói gì cả, hơn nữa căn bản cũng chả liên lạc được mấy lần. Bởi vì cùng chung một trường cấp 3, nếu như không hiểu sao tôi lại lạnh lùng với cậu ta, cũng rất kì lạ đúng không?”
Thật ra Giang Tùy cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Trần Dịch Dương chưa bao giờ ngỏ lời ra, bọn họ thậm chí còn xa lạ hơn quan hệ bạn bè cùng trường bình thường nữa, cô cảm thấy bản thân nếu không làm cho xa lạ thì ngược lại sẽ dễ khiến cho cậu ta tự mình đa tình mất.
Kiểu suy nghĩ này của Giang Tùy cũng rất thường tình, trên phương diện kết bạn, cô rất ít khi nổi cáu với bạn bè, luôn luôn là kiểu hình bao dung, trừ phi đối phương đặc biệt quá đáng, ví dụ như kiểu Lâm Ngạn không biết chừng mực, có c.h.ế.t cũng không muốn giao du.
Nhưng Chu Trì lại không phải là cô, hắn đã quen rồi, trên phương diện kết bạn cũng rất tùy ý, người muốn quan tâm thì sẽ quan tâm, không muốn quan tâm đến thì đến nhìn cũng không thèm nhìn, sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy.
Giang Tùy nói như vậy, trong lòng hắn càng không thoải mái, nhưng bây giờ không phải là cấp 3 nữa, yêu nhau cũng sắp hai năm rồi, hắn cũng đã có chút thay đổi, đang kiềm chế lại nói: “Vậy cậu trả lời nó như thế nào?”
Giang Tùy nói: “Tôi nói với cậu ta tôi không rảnh.”
“Nếu như lần sau nó hẹn cậu nữa thì sao?”
Hả?
Giang Tùy nói, “Chắc không đâu, cậu ấy rất bận, có lẽ chỉ có lúc này là rảnh rỗi thôi.”
Chu Trì bước tới gần một bước, ánh mắt nhìn cô từ trên xuống, “Cậu nghĩ quá đơn giản rồi đấy, nó nghĩ nó đang làm gì chứ? Nó đang thăm dò cậu đấy. Con trai là vậy, được đằng chân lân đằng đầu, hơn nữa còn không biết hối cãi.”
Giang Tùy sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Cậu có thể nói rõ ràng hơn, nói với nó, bây giờ đang ở với tôi, có đi Hương Sơn thì cũng sẽ đi với tôi.” Hắn chìa tay trước mặt cô, “Đưa điện thoại cho tôi, tôi trả lời giúp cậu.”
Giang Tùy im lặng nhìn hắn một lúc.
Bầu không khí trong phòng không hiểu đã thay đổi từ bao giờ.
Vài giây sau, cô chìa tay ra, đưa điện thoại cho hắn.
Chu Trì cúi đầu, xóa chữ mà cô đã gõ, gửi lại một tin hắn mới.
Hơn nửa phút sau, Trần Dịch Dương trả lời: Được, biết rồi, chúc cậu đi chơi vui vẻ. Hai hôm nay nay nhiệt độ rất thấp, có thể Hương Sơn có đóng băng, leo núi thì chú ý an toàn.”
Chu Trì không nhắn tiếp, nhìn một cái rồi đưa điện thoại lại cho cô.
Giang Tùy cầm lấy, cúi đầu, không nói thêm gì.
Hai người im lặng một lúc lâu, Chu Trì đưa tay ra kéo cô ôm vào trong lòng: “Giận rồi sao?”
Giang Tùy không nói gì, hắn lại hôn cô tiếp.
“Tôi không quen nhìn nó, biết không.”Hắn nói nhỏ, lấy môi hôn má cô, “Nó ở cách cậu gần đến vậy, lỡ như cướp cậu đi rồi, thì tôi phải làm sao?”
“Cậu lại không tin tôi nữa rồi.” Giọng Giang Tùy rất nhỏ, đôi môi cử động, “Tôi lại không thích cậu ta.”
“Vậy thì đừng quan tâm đến cậu ta nữa, được không?”
Sau cùng Giang Tùy vẫn gật đầu đồng ý.
Hắn khó khăn lắm mới đến đây được, cô không muốn khiến hắn không vui.
Chu Trì ở lại thủ đô ba ngày. Hai người họ đi xem một vài phong cảnh, bởi vì lại rơi một trận tuyết, nên không đi được xa, Hương Sơn cũng không đi.
Chu Trì lên máy bay vào chiều tối ngày mồng 3. Giang Tùy muốn tiễn hắn đến sân bay nhưng hắn không cho.
Thế là hai người đứng trước cửa khách sạn tạm biệt nhau.
Lúc sắp đi, Giang Tùy rất buồn, cảm thấy ba ngày trôi qua sao đỗi quá nhanh.
Lúc không ở bên nhau còn tốt hơn chút, ở bên nhau rồi lại chia xa, kiểu tâm trạng không nỡ xa cách này càng tăng gấp bội.
Taxi đang đợi, cô ôm chặt hắn, dường như không muốn buông tay ra.
Chu Trì nhỏ tiếng căn dặn: “Nhớ chăm sóc tốt cho bản thân.”
“Ừm.” Cô nói, “Lần sau tôi đến tìm cậu, thi xong rồi, nếu còn sớm, tôi sẽ đến.”
“Xem tình hình đã, đến lúc đó hẵng nói.”
Giang Tùy gật đầu, buông tay ra.
Chu Trì hôn cô.
Lúc hắn ngồi vào xe, Giang Tùy vẫy tay chào tạm biệt.
Đợi xe chạy đi, cô càng cảm thấy lạc lõng, cảm thấy một chút không vui liên quan đến Trần Dịch Dương hôm đó đều chẳng là gì cả.
Nghỉ hè rồi sẽ đến tìm hắn.
Sau kì nghỉ Nguyên Đán, Giang Tùy trải qua hai tuần vô cùng căng thẳng, thể nghiệm kì thi cuối kì lần đầu tiên ở đại học. Theo như thói quen của cô từ nhỏ đến lớn, hễ là thi cử thì đều phải nghiêm túc chăm chỉ, cho nên đến môn học tự chọn cũng rất chăm chỉ học, mỗi ngày cô đều vui đầu học tập ở thư viện, sau đó thi cử đều rất thuận lời, nhưng còn lại một môn thế nào cũng không đạt được mức độ hài lòng của bản thân.
Không cần nói cũng biết, chắc chăn là môn thể dục.
Tiểu học, trung học nhiều năm như vậy, thành tích môn thể dục của Giang Tùy vẫn cứ tàm tạm, lên đại học rồi cũng không thay đổi được, hơn nữa lúc đăng kí tín chỉ thật không may không nhanh hơn người khác, những môn thể thao tương đối ổn đều full lớp hết rồi, cuối cùng cô buộc phải chọn học lớp đá cầu, tân cầu thì còn may chút, chỉ là đá giữ cầu không rớt thôi mà, nhưng đá cầu qua lưới thì lại rất khó, sau cùng tổng thành tích cũng không thấp lắm, ở trong tình trạng đa số sinh viên đều đạt được hơn chín mươi điểm thì Giang Tùy cố lắm cũng chỉ đạt được 80 điểm. Sau đó gọi điện thoại kể cho Chu Trì nghe thì hắn cười một lúc lâu.