Anh Là Thành Trì Của Em - Chương 133: Nam Thần Trong Sổ Vẽ Của Tôi
Cập nhật lúc: 03/09/2025 13:05
Giang Tùy không biết nói gì, mặc hắn hôn một lúc rồi hỏi: “Sao cậu lại ốm hơn rồi? Không được ăn không đúng bữa.”
“Không ốm đâu, cơ thể cao hơn nữa rồi.”
“Vậy là lại cao thêm nữa sao?”
“Chắc là vậy.” Hắn đang cười, khóe môi vểnh lên, đuôi mắt sáng rực rỡ.
Giang Tùy hỏi: “Tối cậu đi với Trương Hoán Minh, được không?”
Chu Trì nhíu mày: “Tôi còn lựa chọn nào khác sao?”
Giang Tùy lắc đầu.
Chu Trì gật đầu, thản nhiên nói: “Tôi thật muốn đánh Trương Hoán Minh quá, mẹ nó còn lâu tôi mới muốn ngủ với cậu ta, chỉ được vài ngày thôi mà, bọn họ thật biết chọn ngày quá rồi đấy.”
Hắn rất buồn bực, lại vì vừa mới gặp nhau thôi, người còn chưa thu xếp ổn, thì đã nói những lời thô tục trước mặc cô.
Mặc dù Giang Tùy cũng muốn ở riêng với hắn, nhưng bạn bè đến chơi, cô vẫn rất vui mwunfg, “Bọn họ cũng khó khăn lắm mới đến một chuyến, Lâm Lâm từ lâu đã muốn đến rồi, lần này cũng vừa hay,mọi người cùng đi chơi chắc chắn sẽ rất vui.”
Chu Trì đành chấp nhận hiện thực, cũng không nói thêm gì nhiều, ừm một tiếng, rồi lại hôn cô.
Thời tiết đã ấm lên, cô mặc không nhiều đồ, một cái ôm chặt, mọi thứ lồi lõm trên cơ thể đều có thể cảm nhận được.
Chu Trì mặt trơ tráo tính lui tính tới, còn đến 46 ngày nữa, cô mới trưởng thành.
Giang Tùy làm việc vẫn rất có trước sau. Trước khi mấy người bạn đến đây, cô đã lên hẳn một kế hoạch đi chơi, bởi vì đây là lần đầu tiên tiếp đãi nên cô chuẩn bị rất kỹ càng, chu đáo.
Lúc vừa mới thảo luận ở trong nhóm, mấy kiểu như Vạn Lý Trường Thành thì trực tiếp bị pass, một là vì quá mệt, hai là vì có vài người lúc nhỏ đã đi rồi, cho nên lần này lấy thoải mái làm chính, thời gian chơi chính thức chỉ vỏn vẹn được hai ngày, Giang Tùy tỉ mỉ chọn nơi đáng để đi chơi, hành trình được sắp xếp tương đối thỏa đáng, ví dụ trong hai lâm viên nổi tiếng thì chỉ chọn một cái, ngoài ra, bởi vì con trai nhiều, nên viện bảo tàng quân sự cũng được chọn.
Ngày đầu tiên xuất phát, Giang Tùy lấy một vài bức ảnh giới thiệu đã in ra đưa trước cho mọi người. Trên tàu điện ngầm, cô dùng âm lượng nhỏ để nói với mọi người vài câu, giống như một hướng dẫn viên đích thực vậy.
Chu Trì cứ đứng bên cạnh nhìn cô rồi cười, giống như đang nhìn tiểu cô nương đã lớn khôn của nhà mình vậy.
Giang Tùy nói xong, vừa ngước đầu lên, ánh mắt nhìn trực diện vào hắn, cô dùng mắt để hỏi hắn, hắn cũng không nói gì, làm cho Giang Tùy hơi đỏ mặt, không nhìn hắn nữa.
Một đoàn người ngồi tàu điện ngầm, Trương Hoán Minh không ngừng khen rằng tàu điện ngầm ở thủ đô thật rẻ.
Giang Tùy muốn nói với cậu ta, xe buýt còn rẻ hơn nữa, vé học sinh chỉ có hai hào.
Trên đường mọi người vừa nói vừa chơi, rồi ăn thêm một ít đồ ngon, liền cảm thấy rất hài lòng, sau đó còn một chuyến đi nữa, đi Di Hòa Viên, mọi người ngôi xe buýt đi. Lần này may mắn sao, Chu Trì với Giang Tùy ngồi cùng một chỗ, bởi vì Lâm Lâm đã rất chu đáo ngồi về đằng sau.
Bạn học Trương Hoán Minh đang khoe khoang về kinh nghiệm tán gái ở trường, theo ý của hắn thì cậu ta cứ tán là cứ đổ, cho nên đã yêu qua được vài lần, chỉ là cảm thấy chẳng thú vị gì, rất nhanh liền thấy chán, cho nên đã chia tay rất nhiều lần.
Cậu ta rất ngạc nhiên nói: “Tôi lại không hiểu, anh Trì với Giang Tùy sao lại có thể yêu nhau lâu đến vậy?”
Lâm Lâm tức giận liếc cậu ta một phát: “Đó là vì cậu đào hoa, còn hai người họ lại không phải yêu là để chơi.”
Trương Hoán Minh í một tiếng, cảm thấy đây không phải là lí do, “Tối nay tôi phải đích thân thỉnh giáo anh Trì mới được.”
Nhưng mà người cậu ta muốn thỉnh giáo đang ngồi ở đằng sau.
Trên người con trai thật sự giống như đang lắp một quả cầu lửa vậy. Hắn ngồi được một lúc thì Giang Tùy cảm thấy bên cạnh người đều nóng lên.
Trên xe rất ồn ào, Giang Tùy kề sát vào tai hắn hỏi: “Sao người cậu nóng vậy.” Kết quả là xe vừa dừng đến trạm, dừng lại rất nhanh, rất mạnh, môi của cô liền chạm vào vành tai của Chu Trì.
Những người đang ngồi đằng sau đều là khách du lịch, là những cô bác đã lớn tuổi.
Giang Tùy vội ngồi lại ngay ngắn, xem như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Chu Trì liếc nhìn cô, cười đến mức bờ vai hơn rung lên.
Giang Tùy có chút cạn lời, đạp lên chân hắn một phát, bị hắn chụp tay lại, sau đó thì không thể lôi ra được, cứ bị hắn nắm mãi như vậy.
“Tối qua cậu ngủ được không?” Cô hỏi nhỏ, “Trương Hoán Minh chắc vẫn ổn chứ.”
“Không ổn tí nào, nhiều chuyện quá.”
Giang Tùy cảm thấy điều này rất phù hợp với tính cách của Trương Hoán Minh, cô cũng cảm nhận được, con người này còn nói nhiều hơn cả lúc còn học cấp 3, hiển nhiên cuộc sống của cậu ta rất phong phú, cho nên mới có nhiều chuyện để kể như vậy.