Anh Là Thành Trì Của Em - Chương 142: Nam Thần Trong Sổ Vẽ Của Tôi
Cập nhật lúc: 03/09/2025 13:05
Giang Tùy ngồi bên cạnh Chu Trì, chỉ ăn hai món ăn ở trước mặt, có lúc Chu Trì sẽ gắp chút đồ ăn khác cho cô, cô cứ lặng lẽ mà ăn, nghe hắn bàn bạc với người khác.
Giang Tùy phát hiện, lúc Chu Trì thảo luận công việc thì có chút khác thường ngày, mặc dù lúc nói thì vẫn không nhanh không chậm, ngữ khí cũng rất bình thường, nhưng lại rất kì lạ, mỗi câu hắn nói ra đều khiến người khác cảm thấy rất tin tưởng. Mặc dù những phương hướng đó căn bản là cô nghe không hiểu nổi.
Nhưng mà Giang Tùy vẫn có thể nghe ra được, cô gái mặc áo sơ mi trắng đó là Nguyễn Tịnh, học cùng lớp với Chu Trì, hình như rất thích đối đáp với Chu Trì, Chu Trì nói một câu, cô ta liền nói “Nhưng mà……”, tốc độ nói lại nhanh, từ mắc từ siết chặt nhau, dồn dập, lời nói chốc chốc lại chen vào khúc ngắt quãng, chọc mọi người đều cười phá lên.
Nghe nói người có tốc độ nói nhanh thì tư duy cũng rất nhanh, Giang Tùy cảm thấy Nguyễn Tịnh chắc cũng sẽ rất thông minh, ít nhất cũng phải thông minh gần giống như Chu Trì, bởi vì cô ấy tiếp được lời của Chu Trì nói.
Sau đó lại nghe thấy anh khóa trên Lưu sư huynh đó nói đùa mà khen Chu Trì, nói hắn đã nhận được giải nhất gì đó, là sinh viên mà Đổng giáo sư thích nhất,…
Lúc đấy Giang Tùy mới biết, thì ra hắn lại lợi hại đến vậy.
Nhưng hắn chưa từng nhắc đến.
Sau đó, Giang Tùy dần dần cảm thấy bản thân hoàn toàn xa lạ trong bữa tiệc này, ngồi ở đấy có chút ngại ngùng.
Hơn chín giờ, buổi tụ tập kết thúc, có hai anh năm bốn ở ngoài trường, đã về trước, Nguyễn Tịnh muốn đi mua trái cây, cũng tạm biệt bọn họ ở trước cổng trường, nhóm người còn lại cùng đi vào cổng đông trường C, ai về phòng kí túc xá nấy.
Chu Trì dẫn Giang Tùy đi vòng vòng trong trường, đi đến trước cửa căn tin, mua cho cô một cây kem.
Giang Tùy vừa đi vừa ăn.
Trong khuôn viên trường đều là bóng dáng của thanh niên, thi thoảng cũng có vài gặp đôi giống như họ vậy, tay nắm tay đi dạo trên đường.
“Chu Trì, anh rất bận phải không?” Bỗng nhiên Giang Tùy hỏi.
“Vẫn tạm.” Chu Trì quay đầu lại nhìn cô.
Giang Tùy cắn một miếng kem, bước chân dần dần dừng lại, nói: “Hạng mục hôm nay là thế nào vậy?”
Chu Trì hơi ngạc nhiên, vốn nghĩ cô sẽ không có hứng thú với chuyện này, hắn giải thích đơn giản cho cô hiểu: “Là hạng mục của hai anh khóa trên, một giáo sư ở trong khoa giới thiệu anh vào đấy.”
“Là Đổng giáo sư phải không?” Giang Tùy hỏi.
“Ừm.”
Giang Tùy cười với hắn, nói: “Em nghe Lưu sư huynh của anh nói, vị giáo sư này thích anh lắm phải không, anh còn giành được giải thưởng nữa, lợi hại quá, sao lại không nói cho em biết chứ?”
Chu Trì hơi cúi đầu, nhẹ nhàng kéo cô gần lại, “Chút thành tích quèn này thôi mà, nói với em làm gì.”
Mục tiêu trong lòng hắn không chỉ dừng tại đó, điều muốn khoe trước mặt hắn cũng không phải là những thứ này.
Giang Tùy không hiểu lắm.
Sao mà quèn mà lại xem không có gì chứ? Đây là những tiến bộ từng chút từng chút một của hắn, tại sao lại không muốn chia sẻ với cô.
Ánh sáng bên lề đường mờ mờ, cô không nói gì, lấy kem trong tay đưa lên miệng hắn.
Chu Trì cắn một miếng.
Giang Tùy cũng cắn một miếng.
Đi ra khỏi cửa đông, kem của Giang Tùy đã ăn xong, vứt giấy rác trong tay vào trong thùng rác, chạy đến nắm lấy tay Chu Trì.
Lúc sắp đến cửa khách sạn, gặp phải Nguyễn Tịnh đi mua trái cây về.
“Ây, các cậu ở đây sao?” Nguyễn Tịnh cười chào hỏi với hai người họ, liếc nhìn Chu Trì, cười hi hi, “Ra ngoài ngủ?”
“Đúng vậy.” Chu Trì nói, “Đến cái này mà lớp trưởng cũng muốn quản sao?”
Giọng điệu của hắn không khách sáo, có chút lạnh nhạt.
Nguyễn Tịnh nhướn mày, hình như từ lâu đã quen rồi, cười với Giang Tùy, “Tính khí cậu ta xấu xa quá, đúng không?” Câu nói này của cô ta nói rất tự nhiên, y hệt như là bạn rất thân với Chu Trì.
Ngược lại người không tự nhiên chính là Giang Tùy. Cô không biết trả lời như thế nào, rồi lắc đầu.
Nguyễn Tịnh liếc nhìn cô, cũng cười, “Cậu thật hiền lành, được rồi, tôi đi đây!” Cô ta vẫy tay, cầm một túi cam phóng khoáng mà đi.
Đi về phía trước vài bước, bước lên bậc thềm khách sạn, Giang Tùy nói: “Thì ra cô ấy là lớp trưởng lớp anh sao.”
Chu Trì ừm một tiếng, dẫn cô đi qua khỏi cửa xoay tròn của khách sạn.
Giang Tùy suy nghĩ rồi hỏi: “Các anh cùng làm việc, có phải rất thân nhau không?” Giọng điệu của cô vẫn rất tùy ý, âm lượng lại nhỏ hơn một chút.
Chu Trì nói: “Không thân lắm, bình thường.”
Giang Tùy ờ một tiếng, nói: “Em thấy cô ấy hình như rất nhiệt tình.”
Đang nói thì thang máy đã mở.
Hai người đi vào, Chu Trì bấm số tầng, nhìn cô, bỗng nhiên cười: “Sao mà cứ nhắc đến cô ta vậy? Ghen rồi sao?”
Giang Tùy lắc đầu.
Chu Trì tiến sát lại, cúi đầu nói: “Bây giờ em đã biết em thân mật với người khác thì anh có cảm giác như thế nào chưa?”