Anh Là Thành Trì Của Em - Chương 151: Nam Thần Trong Sổ Vẽ Của Tôi
Cập nhật lúc: 03/09/2025 13:05
Nghe thấy giọng của ông, mắt của Giang Tùy liền đỏ ửng lên.
Giang Phóng hỏi: “Gần đây vẫn ổn chứ?”
“Dạ, vẫn ổn.” Không muốn để ông lo lắng, Giang Tùy không nhắc đến chuyện bị bệnh, cũng không nói với ông rằng cô đang ở trong bệnh viện trường, nhưng Giang Phóng vẫn nghe thấy có gì đó không đúng: “A Tùy, giọng con bị sao vậy?”
“Không sao, chỉ là hơi cảm chút thôi.” Giang Tùy lau qua loa nước mắt, không khóc nữa.
Giang Phóng hỏi: “Nghiêm trọng không con?”
“Không nghiêm trọng đâu, sắp lành rồi, ba đừng lo.”
Giang Phóng dặn dò vài câu, Giang Tùy mập mờ lắng nghe.
Trước khi tắt điện thoại, Giang Tùy nói: “Ba, trước đây ba nhắc đến chuyện trao đổi học sinh, trong trường quả thật có hạng mục đó.”
Giang phóng có chút ngạc nhiên: “Con muốn tham gia sao?”
Giang Tùy không nói gì.
Lần trước ông hỏi như vậy, Giang Tùy đã phủ nhận, nhưng lần này cô chỉ im lặng.
……
Nhìn thấy Chu Trì gọi điện thoại, Tiểu Hắc có lòng tốt nhắc nhở hắn: “Này, cậu biết bây giờ là mấy giờ rồi không, vợ cậu không chừng đã ngủ rồi.”
Ngón tay Chu Trì dừng lại. Hắn theo thói quen trực tiếp bấm số điện thoại của Giang tùy, mười một số thì đã bấm được mười số.
Tiểu Hắc nói với hắn: “Mười hai giờ rồi, cậu không có việc gì gấp thì làm gì phải thức tỉnh người ta? Tôi thấy giọng của cô ấy tối qua rất bình tĩnh, cũng không giống kiểu là có việc gấp đâu.”
Ba giờ sáng, cái hạng mục đày đọa mấy con người này cuối cùng cũng đã kết thúc, cả nhóm người đều đang ở phòng làm việc của anh Lưu Dục Trần ----- Trong căn hầm ở dưới tòa nhà lớn cách trường đại học C không xa.
Trên bàn ở khu vực nghỉ ngơi rất bừa bộn đặt không ít túi đồ ăn mua ở ngoài.
Nguyễn Tịnh cùng với hai sư tỷ ngồi liệt ở trên ghế sô pha hình chữ L: “Mệt c.h.ế.t được.”
Tiểu Hắc đứng dậy lấy tay uốn éo, nói với Chu Trì: “Chúng ta có về không?”
“Về làm gì?” Lưu Dục Trần nói, “Mọi người vất vả lắm rồi, tôi đi hâm chút đồ nóng cho mọi người, trước mắt phải ăn chút gì đã.”
Lúc này, bên ngoài chỉ có cửa hàng tiện lợi 24 giờ vẫn đang mở.
Lưu Dục Trần đi ra hướng bên ngoài, Chu Trì đứng dậy: “Anh Trần, em đi với anh.”
Vốn dĩ Tiểu Hắc cũng muốn đi theo, nhưng đoán ra là bọn họ chắc có việc cần bàn bạc với nhau nên không đi theo phá đám.
Con đường đêm khuya rất yên tĩnh. Không giống với khu vực thành thị, đêm đến ở trên đường lớn xe chạy rất nhiều.
Bên ngoài vài trăm mét, có một cửa hàng tiện lợi buôn bán cả đêm.
Hai người con trai bước đi không nhanh, hình như cũng không vội lắm. Giải quyết xong hạng mục trong tay, Lưu Dục Trần thoải mái cả người, cùng với Chu Trì nói chuyện vài câu về buổi tọa đàm của Đổng giáo sư lúc cuối tuần.
Đi về phía trước một đoạn, Chu Trì mở miệng: “Anh Trần, chuyện đầu tư em xin lỗi anh……”
“Chuyện này không cần nói nữa,” Lưu Dục Trần cắt đứt lời hắn, “Đã làm việc với nhau lâu như vậy rồi, thằng nhóc như em tính cách như thế nào anh đều rất rõ, chuyện này nếu như em không có chỗ khó thì sẽ không như vậy đâu, vấn đề này anh tin vào con mắt của anh, không cần phải giải thích đâu.”
Anh ta cười thoải mái hai tiếng, “Yên tâm đi, không phải là chuyện gì to tát cả, lúc bắt đầu làm chuyện này anh đã chuẩn bị tinh thần trước nhiều rồi, kết quả thế nào cũng được, chúng ta đều còn rất trẻ, tương lai không có gì là không thể cả! Cùng lắm nếu lập nghiệp thất bại thì anh dựa vào công việc này mà tìm công việc cũng được mà, vẫn chưa nghe đến ngành của chúng ta sau này ra trường sẽ thất nghiệp đói c.h.ế.t cả.”
Chu Trì không nói gì.
Lưu Dục Trần vỗ vai của hắn: “Em rất có chí hướng, từ sớm anh đã nhìn ra rồi, đây là chuyện tốt, nhưng quá vội vàng thì liều quá, bản thân sẽ không chống đỡ nổi, biết không?”
Chu Trì gật đầu.
Sáu giờ sáng, Chu Trì trở về kí túc xá, tắm rửa sạch sẽ rồi nằm xuống giường. Trước khi nhắm mắt, hắn hẹn đồng hồ tám giờ. Suốt mấy ngày bôn ba, lại thức trắng suốt cả đêm, quả thật hắn mệt mỏi rã rời, hai tiếng này hắn ngủ say mê man, cho đến khi đông hồ reo lên.
Trong phòng ngoại trừ Tiểu Hắc đang ngủ say ra thì không có ai nữa, hai người bạn cùng phòng kia tuần này đã đi Quảng Châu tham gia thi đấu rồi. Chu Trì vuốt trán, đầu vẫn đang còn choáng váng vô cùng, hắn mò dậy rút dây sạc điện thoại đã sạc đầy máy, nhìn một lúc.
Có một tin nhắn mới. Bảy giờ sáng nay Giang Tùy trả lời lại.
“Không có gì, chỉ là gọi một cuộc điện thoại thôi.”
Chu Trì nhìn vài giây, trong đầu suy nghĩ một lúc, hôm nay là thứ năm, buổi sáng cô có một hai tiết không học. Hắn cầm điện thoại đi ra khỏi kí túc xá, quay chân sang bên phải đến hành lang ở chỗ ngoặc, gọi điện thoại cho cô.
Giang Tùy cầm điện thoại đang reo sáng lên, đi qua vài giá sách, ra khỏi phòng đọc sách, đi đến khu vực nghỉ ngơi.