Anh Là Thành Trì Của Em - Chương 156: Nam Thần Trong Sổ Vẽ Của Tôi
Cập nhật lúc: 03/09/2025 13:06
Giang Tùy không hiểu sao cậu ta lại chạy vào đây mà bình luận như vaayh. Trước đây ở trang mạng trường cậu ta chưa bao giờ bình luận như thế này.
Giang Tùy chau mày, cầm điện thoại đi ra khỏi kí túc xá, đến hành lang mới mở miệng ra nói: “Chu Trì, hôm nay em chỉ gặp cậu ta ở trong trường, cậu ta đến tham gia cuộc thi biện luận, trước đây em không liên lạc với cậu ta, lần trước anh đã nói nên đã cắt đứt liên lạc từ lâu rồi……”
Dừng một lúc, giọng cô kìm lại, “Hôm nay chỉ nói chuyện được vài câu thôi.”
Trong lòng Chu Trì cảm thấy buồn bực, giọng càng nghiêm trọng: “Cậu ta cũng đi Mĩ sao?”
Giang Tùy dừng một lúc, “Em không biết cậu ta có đi hay không, không có nói đến chuyện đó.”
Nhưng mà nhìn vào ý của Trần Dịch Dương bình luận thì chắc cậu ta cũng đã tham gia chương trình trao đổi học sinh này, đi New York.
Cổ họng Chu Trì nhúc nhích, mắt cứ nhìn chằm chằm xuống dưới mặt đất, dần dần không thể nào kìm chế nổi, “Giang Tùy, em có lừa anh không?”
Giang Tùy cứng đờ người, không trả lời, đôi mắt liền nóng lên.
“Anh đã nghĩ như vậy rồi thì còn hỏi em làm gì nữa? Lúc nào anh cũng như vậy hết.”
“Anh làm sao?”
Giang Tùy ngồi xuống bên góc tường, vừa tức giận vừa đau lòng, có lẽ phần nhiều chính là cảm thấy thất vọng và uất ức: “Lần nào anh cũng hỏi em như vậy, anh đã hỏi bao nhiêu lần rồi chứ, anh bảo em thế này bảo em thế nọ, em đều đã làm rồi, vậy còn anh thì sao, chuyện riêng của anh anh đã từng kể cho em nghe bao giờ chưa? Anh ở cùng với ai, làm gì với ai, anh có hỏi đến em không? Chuyện gì em cũng không biết, Chu Trì anh quá đáng quá rồi đấy, thật sự em rất đau lòng……”
“Đệch mẹ tôi chưa bao giờ làm chuyện đó với ai, cũng sẽ không đi ra nước ngoài với người khác.” Chu Trì cũng nổi giận lên tận đầu, không nhịn nổi cơn bực tức, giọng nói cũng thay đổi, “Chỉ có em thay đổi thôi.”
Một mối quan hệ một khi đã rạn nứt, trong vô hình liền trở nên yếu đuối, đã không thể nào chống đỡ nổi một chút bão táp mưa sa.
Giang Tùy sửng sờ mà nghe lấy. Cô thừa biết, Trần Dịch Dương chỉ là kẻ thắp lửa thôi, giữa hai người họ từ lâu đã không còn như trước đây nữa.
Giang Tùy vẫn tiếp tục lau nước mắt, bỗng nhiên chuyện gì cũng không muốn nói nữa, “Nếu đã nghĩ như vậy rồi thì tại sao chúng ta ở bên nhau làm gì nữa chứ?”
Rất lâu trong điện thoại không có tiếng động.
Hai người cứ thế mà sửng người ra.
Cũng không biết đã qua được bao lâu, ở đầu dây bên kia hắn chợt cười một tiếng, có chút chế giễu: “Đệch mẹ tôi cầu xin em thêm lần nữa, tôi đã trở thành cái gì rồi?”
Cái gì Giang Tùy cũng không thể nào nói ra được nữa, cô tắt luôn điện thoại.
……
Đầu tháng một, thủ đô rơi hai trận tuyết lớn, đã hoàn toàn chìm vào những ngày đông giá rét.
Giang Tùy giải quyết ổn thỏa việc ở trường học, thu dọn đồ đạc quay về nhà, lúc dọn áo quần thì lật thấy một chiếc khăn choàng màu xanh lá cây ở trong tủ. Cô sửng người ra một lúc.
Đó là những cuộn len mà cô mua từ năm ngoái, phải đan nhiều lần mới đan xong.
Ngày sinh nhật của hắn đã qua.
Giang Tùy nhặt chiếc khăn choàng đó lên bỏ vào trong va li.
Sau khi trở về, Giang Tùy ở lại nhà hai ngày, vì để tiện cùng chuyến bay với cô, Giang Phóng đã đặc biệt trì hoãn lại chuyến đi của mình. Hai cha con ngày mồng bốn sẽ xuất phát, trước ngày đi Giang Phóng muốn đi thành phố S để thăm hai thầy giáo, cũng dẫn Giang Tùy đi theo, dự định đến lúc đó trực tiếp đi ở đấy luôn.
Hôm đó, Giang Tùy ở trong phòng khách sạn suốt cả buổi chiều.
Chập tối thì cô tựu xuống lầu đi một mình, men theo con đường mà đi được một đoạn, cũng chẳng xác định được mục đích là đi đâu, sau đó thì ngồi ở một tiệm bán đồ ăn tiện lợi ngồi hết nửa tiếng, lôi điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại, điện thoại reo một tiếng, rồi lại hối hận, muốn tắt máy đi, nhưng đầu dây bên kia lại đã bắt máy.
“A lô?”
Là giọng nói của con gái.
Giang Tùy sửng sốt, “Cậu……”
“Giang Tùy phải không, tôi là Nguyễn Tịnh.” Giọng nói trong điện thoại hình như không cố ý mà kìm nén lại, “Là như này, Chu Trì đang ở công ty, ở cùng với chúng tôi, tối qua mọi người thức cả đêm để làm việc, hôm nay lại có bài kiểm tra, cũng vô cùng mệt, vừa nãy mới nằm ở kia ngủ đi rồi, có cần tôi gọi cậu ấy tỉnh dậy không?”
Giang Tùy im lặng một lúc, “Không cần đâu.”
Đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, một luồng gió lạnh thổi đến, cả khuôn mặt lạnh ngắt đi.
Giang Tùy đội mũ của chiếc áo lông vũ lên, men theo con đường mà đi.
Trời sắp tối, một trận mưa cuộn theo khí lạnh đầu thu, kéo dài liên miên đến hơn nửa tiếng đồng hồ.
Trên màn phẳng trong suốt của cửa xe taxi, những hạt mưa còn rơi rớt lại dần dần rơi ngoằn ngèo xuống phía dưới, lưu lại những vệt nước dài cong queo. Vào giờ tan ca cao điểm, kẹt xe nguyên cả một con đường, cây cầu Quốc Mậu lại bắt đầu nhộn nhịp như trước đây.