Anh Là Thành Trì Của Em - Chương 183: Nam Thần Trong Sổ Vẽ Của Tôi
Cập nhật lúc: 03/09/2025 13:06
Đã mất đi hi vọng nhiều lần, cô vẫn theo thói quen mà vẫn ôm một chút ảo tưởng đi nuôi hi vọng từng ngày, lẽ nào là vì đợi đến ngày hôm nay?
Cô lặng lẽ đứng đấy một lúc, quay đầu bỏ đi.
Chu Trì tắt điện thoại quay về bàn tiệc, Nguyễn Tịnh đợi ở lối đi nhỏ ở bên ngoài phòng tiệc.
Rốt cuộc là vẫn không thể nào kiềm chế nổi, vẫn muốn phải nói thêm một vài câu.
“Bạn gái trước đây của cậu…… Cô ấy quay về tìm cậu rồi sao?”
Đây là năm thứ mấy rồi?
Nguyễn Tịnh bình tĩnh lại, nhẹ nhàng cười một tiếng, “Thật không thể ngờ đến.”
Chu Trì không muốn nói nhiều với cô, chẳng có chút biểu cảm nào: “Liên quan gì đến cậu?” Hắn lướt qua người cô, cất bước đi trước.
“Chu Trì.” Nguyễn Tịnh gọi hắn lại, “Chúng ta vẫn là bạn bè chứ?”
Hỏi xong, cô tự cười lên một tiếng, “Thôi bỏ đi, làm bạn gì với cậu chứ.”
Tự lừa dối bản thân chẳng thú vị gì hết.
“Có một chuyện muốn nói thật với cậu.”
Cô cúi đầu hít vào một hơi dài, giọng liền nhỏ lại, “Năm mà bạn gái cậu bỏ đi, đã từng gọi điện thoại đến cho cậu, nhưng mà tôi đã bắt máy.”
Nói xong, cô nhìn thấy thân hình con người ấy liền chấn động một trận.
Chu Trì quay người lại.
“Cô nói gì?”
Trong phòng tiệc, Tiểu Hắc dần dần không thấy hai người này quay lại, liền thấy chút lo lắng, dẫu sao vừa này Nguyễn Tịnh cũng đã uống không ít. Nhớ đến buổi tiệc đêm tốt nghiệp đại học, cũng là vì uống nhiều quá mà lời tỏ tình của Nguyễn Tịnh đã bị từ chối, khóc đến nỗi chẳng ra thể thống gì, bắt đầu nói lung tung, lôi chuyện bạn gái cũ của Chu Trì ra nói, kết quả khiến cho Chu Trì nổi cáu, ai cũng không thể nào ra mặt được, đêm đấy vô cùng hỗn loạn, ngay lúc đấy Chu Trì liền bỏ mặc mà đi khỏi.
Sợ lần này lại xảy ra chuyện, Tiểu Hắc nghĩ đi nghĩ lại rồi vẫn phải chạy ra xem sao.
Mới nhìn thấy, vừa hay đuổi kịp đến cao trào cuộc nói chuyện.
Hai con người ở hành lang đang thấy rất căng thẳng, Tiểu Hắc liền có dự cảm không hay, chạy đến nhìn, quả nhiên là nhìn thấy sắc mặt của Chu Trì có gì đó không đúng, mà Nguyễn Tịnh lại là một bộ dạng xem như chưa hề xảy ra chuyện gì.
“Lúc đấy tôi muốn làm như vậy, chắc có lẽ là bị ma quỷ ám rồi.” Cô đang nhìn Chu Trì, khóe miệng nhúc nhích, “Cậu tức giận như vậy, có phải là muốn đánh tôi cho bằng được không?”
Trong lòng Tiểu Hắc rất hồi hộp, sợ làm ồn chuyện lên, vội tiến lên ngăn cản, “Hai cậu lại làm gì vậy.” Cậu ta tiến về phía sau kéo cánh tay của Chu Trì, “Cũng không dễ mà gặp nhau được một lần, mỗi lần quay về đều làm như kẻ thù gặp nhau không bằng, dù sao đi nữa thì cũng là bạn bè mà……”
“Ai làm bạn với cô ta chứ?” Ánh mắt Chu Trì lạnh ngắt, cơn giận dữ đã không thể nào khống chế nổi, “Mẹ nó đừng lôi tôi vào một thể với cô ta!”
Tiểu Hắc không biết nói thêm gì, “Ít ra thì cậu ấy vẫn chỉ là con gái, cậu tính toán với cậu ấu làm gì chứ?”
Khuôn mặt Chu Trì trắng bệch, lồng n.g.ự.c thở phập phồng, hắn chỉ vào Nguyễn Tịnh rồi quát lên một câu: “Mẹ nó cậu hỏi cô ta xem đã làm chuyện gì đi?”
Tiểu Hắc bị dọa một trận, nhìn sang Nguyễn Tịnh, cô lại bình tĩnh lạ thường, ngẩng cằm lên nhìn Chu Trì, tự chế giễu bản thân mà cười, những cảm xúc hỗn độn suốt cả tối nay tích góp lại toàn bộ đã được trút ra hết rồi.
Cô đã lãng phí nhiều năm thanh xuân, ít nhất cũng đã giày vò hắn được một lần, khiến ai cũng không vui vẻ một tí nào.
Vừa hay cứ thế mà cắt đứt toàn bộ, từ bỏ tất cả.
Nguyễn Tịnh không nói gì, Tiểu Hắc càng không hiểu ra sao, muốn khuyên Chu Trì, nhưng lại bị hắn đẩy sang một bên.
Chu Trì chẳng đoái hoài quay đầu lại mà đi khỏi.
Nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, cửa phòng tiệc mở ra, vài người đi từ phía trong ra.
Tiểu Hắc cả khuôn mặt hiện vẻ bất lực mà nhún vai với họ.
Lưu Dục Trần lắc đầu, không nói thêm nhiều, nói chuyện với họ vài câu rồi bảo mọi người tàn tiệc. Anh ta cầm khóa xe rồi chạy xuống lầu trước nhưng không đuổi theo kịp, Chu Trì đã leenxe và đi khỏi.
Hơn mười giờ, Giang Tùy phơi áo quần xong rồi quay về phòng ngủ, phát hiện thấy có một cuộc gọi nhỡ của Chu Trì.
Cô cảm thấy ngạc nhiên.
Rõ ràng là buổi tối đã gọi điện rồi mà. Có chuyện gì gấp sao?
Giang Tùy gọi lại, rất nhanh thì hắn bắt máy.
Trong điện thoại có nhiều âm thanh hỗn tạp.
“Chu Trì?” Cô gọi tên của hắn.
Taxi chạy hướng về phía trước, những chiếc đèn đủ sắc lấp lánh, trong lòng Chu Trì vẫn bồn chồn, hơn nửa ngày trời rồi mà vẫn không thể nào bình tĩnh nổi, rất đau xót, dạ dày cũng bắt đầu đau lên từng cơn. Nghe thấy giọng của cô, hắn cầm chặt điện thoại, dựa vào ghế, một bàn tay che mắt lại, cổ gắng bình tĩnh lại, không nhắc đến chuyện đấy trong điện thoại, chỉ nói nhỏ: “Sáng mai anh sẽ về, chỉ muốn nói với em một tiếng thôi.”