Anh Là Thành Trì Của Em - Chương 19: Nam Thần Trong Sổ Vẽ Của Tôi
Cập nhật lúc: 03/09/2025 13:01
Mười một giờ rưỡi, cô ở đầu ngõ đợi chiếc xe taxi đến. Trương Hoán Minh lảo đảo nghiêng ngả dẫn Chu Trì đã say xuống xe, Giang Tùy chạy tới giúp đỡ, ngửi thấy toàn là mùi rượu phảng ra.
Dắt Chu Trì đi đến gác lửng xong, Trương Hoán Minh mệt đến đứt hơi, thở hổn hển, cậu ta cũng đã uống không ít. Giang Tùy tiến cậu ta ra đến cửa, cả khuôn mặt cậu ta đỏ bừng nói với Giang Tùy: “Cậu chăm sóc cậu của cậu một chút nha, thằng nhóc đó cảm cúm rồi, hình như phát sốt nữa, bọn mình cũng không biết nên liều mạng uống hơi nhiều rồi.”
“Mình biết rồi, cậu về cẩn thận nha.”
“Được rồi, ngày mai gặp!”
Mỗi bước chân của Trương Hoán Minh xiên vẹo đi về.
Giang Tùy đi lên gác lửng.
Chu Trì được Trương Hoán Minh đặt ở trên ghế sô phá, nằm ở đó với tư thế không được thoải mái cho lắm, đôi chân dài co lại rất tội nghiệp. Giang Tùy lấy khăn lông ướt lau mặt cho hắn.
Bộ lông mày của hắn cau có lại, khuôn mặt ửng đỏ lên, cặp mắt mơ mơ hồ hồ trừng trừng lên.
“Chu Trì?” Giang Tùy gọi một tiếng, không biết hắn có nghe không mà lông mày nhướn lên.
Không biết là uống rượu rồi thì có thể uống thuốc cảm được không nữa?
Giang Tùy quyết định lên Baidu dò tìm một lát.
Cô đặt khăn xuống đứng lên, thì bị kéo tay lại, lực của Chu Trì rất mạnh, Giang Tùy không phòng bị kịp bị hắn kéo ngã xuống. Hắn cũng lăn từ trên sô pha lăn xuống, hơn nửa thân người đè lên người của cô, đầu của hắn nhẹ nhàng chà xát ở bên gáy của cô.
“Em chạy làm gì……” Cái cổ họng bị bệnh cứ khàn khàn, có chút yếu đuối hiếm khi thấy.
Giang Tùy sửng người, hắn có phải…… xem cô thành người khác rồi không?
Cô cựa quậy mình, dùng tay đẩy hắn ra.
Chu Trì hình như rất buồn, nắm lấy tay của cô, nâng đầu lên khóe mắt ửng đỏ, ánh mắt nhìn không được thoải mái cho lắm, bỗng nhiên cúi đầu xuống, bờ môi chạm vào má của cô.
Hơi thở nóng hổi kèm theo nùi rượu nồng nặc.
Ngọn đèn chiếu rọi xuống đất ở bên giường.
Đầu của Chu Trì vẫn còn đặt ở bên gáy Giang Tùy, vừa nãy hắn không ngẩng dậy nổi, gục đầu xuống đất, miệng của hắn chạm vào một bên má của cô, cứ thế mà ngủ thiếp đi.
Sức lực của Giang Tùy nhấc không nổi con người cao một mét tám hai của hắn lên, tốn không biết bao nhiêu công sức mới đưa được hắn lên giường, giúp hắn cởi giày với áo khoác ra, kéo chăn đắp lên gọn gàng.
Cô ngồi ở dưới sàn nhà một lúc.
Con người đang nằm ở trên giường kia đang ngủ say, hơi thở phảng phất nhẹ nhàng.
Giang Tùy quay đầu lại thì thấy một bên mặt của hắn đang vùi vào trong chăn, bờ môi nhếch lên, vầng trán rộng vẫn nhíu lại như lúc đầu.
Trong phòng im bặt không một tiếng động, mọi tiếng ồn vừa nãy giống như chưa từng xảy ra.
Giang Tùy quay đầu về lại, sờ sờ vào má của mình, ý thức được hắn lúc đó chỉ là không có sức lực mới ngã vào người cô, rồi không cẩn thận chạm môi vào má của cô mà thôi. Cô ngồi ngẩn người ra một lúc rồi đứng dậy phủi m.ô.n.g đi xuống lầu.
*
Chu Trì đầu óc choáng váng tỉnh dậy, đã hạ sốt, mình đầy mồ hôi, tròn mắt lên nhìn trần nhà nằm thêm một lúc nữa, dường như đang rất buồn. Hắn chống khuỷu tay ngồi dậy, tiện tay với lấy cái ly thủy tinh ở cái tủ bên cạnh giường, nửa ly nước lạnh chảy vào cổ họng đau đến không chịu nổi.
Cái đồng hồ treo ở tường đối diện hiển thị đã mười một giờ rưỡi.
Bức màn trong phòng kéo ra được một nửa, ánh nắng xuyên qua tấm cửa thủy tinh chiếu thẳng vào giường.
Hôm nay là một ngày bầu trời trong xanh tuyệt đẹp.
Chu Trì mở chăn ra đi xuống giường, ánh nắng ấm áp chiếu trực tiếp lên nền nhà, thấy có một cái kẹp tóc của con gái nằm ở đó. Vừa dài vừa nhỏ, không có bất kì hình ảnh hoa văn nào, là cái kiểu đơn giản dễ dùng nhất.
Hắn đưa tay ra nhặt chiếc kẹp đó lên, đi về phía trước, liếc nhìn đống thuốc cảm cúm ở trên bàn, tiến đến thì thấy một tờ giấy được đè trên hộp thuốc, trên đó viết một vài chữ bằng mực đen: Tôi xin nghỉ học giúp cậu.
Trong đầu hiện lên một mớ hỗn độn, hiện lên rõ nét một vài hình ảnh tối qua, xuất hiện một thân hình nhỏ nhắn ở trong căn phòng này.
Trên người cô ấy có mùi của sữa tắm bò rõ ràng.
Chu Trì sờ vào môi, thất thần đứng ở đó một lúc lâu.
Thật ra lúc đấy hắn rất hoảng hốt, chỉ là không muốn cô đơn một mình như thế này.
Căn tin vào buổi trưa người ra người vào tấp nập, học sinh ngồi tụ tập thành từng nhóm, ai cũng giành riêng một chỗ ngồi cho mình.
Lâm Lâm lấy cái áo khoác đồng phục trường vứt xuống ghế, nói với đứa em học lớp dưới đang đứng bên cạnh nói: “Ngại quá, chỗ này có chị khối 11 ngồi rồi em à.”
Giang Tùy đi đến bên cạnh cửa sổ mua nước nóng trở về, Hứa Tiểu Âm đang bưng ba phần cơm sắp rớt đến nơi vừa chạy vừa la: “Nhanh nhanh nhanh, nhanh đến cầm giúp tớ với, sắp rớt rồi.”