Anh Là Thành Trì Của Em - Chương 21: Nam Thần Trong Sổ Vẽ Của Tôi
Cập nhật lúc: 03/09/2025 13:01
Giang Tùy men theo con đường nhỏ đi về phía trước, dừng chân ở bên cây đại thụ trăm tuổi bên ngoài thư viện, cô gọi điện cho Chu Trì, quả nhiên như lời Trương Hoán Minh nói, đã tắt máy.
Lúc này chắc là dì Đào đang ở nhà.
Giang Tùy chuyển sang gọi số máy bàn ở phòng khách dưới lầu.
Chuông reo được hai ba hồi thì cuối cùng cũng có người bắt máy, Giang Tùy thở phào nhẹ nhõm, áp miệng sát vào điện thoại mà hét lên: “Dì Đào, dì Đào, dì đi lên lầu xem Chu Trì nhanh, cậu ấy bị bệnh rồi, không biết có bị sốt đến hôn mê không tỉnh lại không nữa!”
Đầu dây bên kia không có chút động tĩnh.
“A lô?” Giang Tùy lại hét lên, “Dì Đào?”
Vẫn không nghe thấy gì.
“Có chuyện gì vậy?” Giang Tùy tự nói một mình.
Nghe thấy bên kia cuối cùng cũng có động tĩnh ------
“Ai hôn mê không tỉnh lại rồi vậy?” Một câu hỏi ngược lại nhỏ nhẹ, nói không ra tiếng, kèm theo sự uể oải rõ ràng.
“……”
Cả một lúc lâu không có một lời nói nào, Chu Trì đang cầm điện thoại mà dường như có thể nhìn thấu nét mặt của cô ngay lúc này. Hắn cúi đầu xuống, lạnh nhạt nói: “Người đâu rồi?”
Qua hai ba giây sau.
“Sao lại là cậu á?” Giọng nói rất nhỏ, hạ giọng thấp hơn lúc bắt đầu nói chuyện điện thoại gấp nhiều lần, “Cậu tỉnh rồi sao?”
“Phí lời.”
“……”
Giang Tùy giữ chặt điện thoại, dường như tưởng tượng được nét mặt đầy châm chích của hắn.
Cô hỏi: “Cậu uống thuốc chưa?”
“Uống rồi.”
“Tôi đã xin phép nghỉ học giúp cậu rồi.”
Hắn “ừm” một tiếng.
Giang Tùy dừng lại một lúc, bước thêm hai bước, nhìn thấy lá ở trên cây đại thụ sắp rụng hết rồi, cây trơ trụi lá vô cùng xấu.
“Vậy tôi tắt máy đây, sắp hết giờ nghỉ trưa rồi.” Giang Tùy nói.
Giang Tùy chuẩn bị tắt điện thoại thì đột nhiên hắn gọi tên của cô: “Giang Tùy.”
“Ừm?”
“Tôi muốn ăn sủi cảo.” Giọng của hắn rất nhỏ, hơn nữa lại rất khàn khan, “Quán ở đường Hữu Nghị, số nhà 78.”
Hả?
Giang Tùy có chút mơ màng, trả lời: “Ờ.” Dừng lại một lúc, “Vậy…… tan học tôi đi mua?”
Bên kia nhạt nhẽo đáp trả: “Ừm.”
Điện thoại của Giang Tùy vẫn còn áp vài tai, một hồi chuông vào tiết quen thuộc vang lên, đợi tiếng chuông dừng lại, trong điện thoại chỉ còn nghe thấy tiếng tút tút.
Hắn đã tắt điện thoại.
Tan học.
Giang Tùy dọn sách vở vào cặp đi ra cổng trường đợi xe buýt, ngồi chuyến xe 305 đến đường Hữu Nghị, lúc xuống xe phải đi thêm 7, 8 phút, nhìn thấy quán bán sủi cảo mà Chu Trì chỉ cho cô.
Là một quán sủi cảo không lớn lắm, cách trang trí rất thoáng đãng, mát mẻ, nhìn có vẻ rất sạch sẽ, đương nhiên giá cả sẽ đắt hơn một chút so với những quán bản sủi cảo thông thường.
Giang Tùy gói hai hộp sủi cảo, có rất nhiều vị, bà chủ quán gói cho cô thêm nước giấm với nước tương ớt.
Giang Tùy nâng cái túi đựng sủi cảo lên, sợ sủi cảo nguội đi, vô vội vẫy tay đón một chiếc taxi, hai mươi phút sau thì về đến đầu ngõ nhà.
Cô chạy về nhà, lúc ở ngoài cửa cởi giày thì dì Đào đang nấu cơm ở phòng bếp, nghe thấy âm thanh ở bên ngoài liền thò người ra nhìn, lúc đấy Giang Tùy đã đi lên lầu.
Cô ở bên ngoài cửa phòng hắn gõ cửa, gõ được hai tiếng thì cửa đã mở.
Hình như Chu Trì vừa ngủ dậy, trong phòng không có bật điện, đầu tóc hắn bù xù, một bên ông quần một nửa quấn lên cẳng chân, hiếm lắm mới thấy dưới chân có mặc tất, đôi tất ngắn màu xám.
Hắn đứng qua một bên, Giang Tùy cởi giày đi vào phòng, đứng ở bên bàn học quay đầu lại nhìn hắn.
“Để ở trên bàn đi.”
Hắn vừa nói vừa vuốt lại tóc, bật đèn sáng lên.
Giang Tùy đặt túi đựng sủi cảo ở trên bàn, mở hộp thuốc trên bàn ra xem.
Cô quay đầu lại, phát hiện Chu Trì đứng gần cô chỉ vài bước, đôi mắt đen tuyền lặng lẽ nhìn cô, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Không biết sao mà, Giang Tùy lại nhớ đến cái bộ dạng sau khi say của hắn vào tối qua. Cô mím môi, cúi đầu mở túi ra, lấy giấm với nước tương ớt ra.
Con người ở phía sau bỗng nhiên đi đến, nhỏ giọng hỏi: “Đây là đồ của cậu à?”
Trong tay của hắn có một cái kẹp tóc màu đen.
Giang Tùy nhận ra đó là cái kẹp mà tối qua cô đã làm mất.
Thì ra là rớt ở đây.
Cô gật đầu, đưa tay ra cầm lấy kẹp bỏ vào túi áo, ngẩng đầu lên nhìn Chu Trì, hắn cao hơn cô, lúc nhìn cô hắn phải cúi đầu xuống, cái kiểu ánh mắt nhìn từ trên xuống này khiến cho người khác cảm thấy áp lực vô cùng.
Giang Tùy cứ đứng mãi như vậy.
Tư thế của Chu Trì thoải mái hơn cô nhiều, đôi vai dài rộng, ánh mắt cũng không có gì gọi là thoải mái.
Giang Tùy không biết chuyện lúc tối hắn còn nhớ được chừng nào hay là hắn đều nhớ hết, nhưng cảm thấy không có gì phải nhắc đến.
Dù gì cậu ta cũng đã say rồi.
Vì uống say nên so với ngày thường thì tất nhiên phải khác hẳn, nói gì làm gì cũng đều không rõ ràng, không phải là hắn cố ý như vậy.