Anh Là Thành Trì Của Em - Chương 36: Nam Thần Trong Sổ Vẽ Của Tôi
Cập nhật lúc: 03/09/2025 13:02
“Tri Tri,” Giang Tùy cau mày ngắt lời cậu ta, “Cậu ấy không xấu xa như em nghĩ đâu.”
“Chị không bị bệnh gì chứ, chị đã quên cậu ấy hôm đó kiếm cớ ức h.i.ế.p chị rồi sao?” Tri Tri thật không thể hiểu nổi, nhìn kĩ lại thì thấy sắc mặt của cô rất tệ.
“Chị, chị không sao chứ, sao nhìn cứ là lạ sao đấy,” Cậu ta nghi hoặc, “Đôi mắt có chút sưng lên? Chị đã khóc sao? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Giang Tùy vốn không muốn nói với cậu ta, trong lòng khó chịu đi đến ôm lấy cái bụng của con ếch.
Tri Tri chạy đến, sốt ruột lên nói: “Có chuyện gì vậy chứ, chị nói cho em biết đi, thêm một người thì thêm một chút sức lực mà, em sẽ nghĩ cách giúp chị!”
“Không sao rồi, Chu Trì đã giúp chị rồi.” Giang Tùy thả con ếch xuống, nhẹ nhàng nói, “Tri Tri, cậu nhỏ của em không phải là người xấu, trong lòng cậu ấy rất tốt.”
Tri Tri: “……”
Sao mà mới một ngày mà cục diện đã thay đổi như thế này?
Mãi cho đến lúc ăn cơm tối, Chu Mạn mới xuống lầu. Một lúc sau thì Chu Trì cũng đi xuống.
Giang Tùy giúp dì Đào bưng thức ăn, liếc nhìn một cái, vẻ mặt hắn vẫn như thường ngày, không có gì thay đổi, chỉ là cái gò má bên phải sưng bầm tím lên dữ quá thôi.
Lúc ăn cơm,hắn vẫn không nói gì, ăn xong một chén cơm, chưa kịp húp canh thì đã đi lên lầu.
Dì Đào khuyên Chu Mạn: “Tính tình nóng nảy của em một khi bộc phát ra thật dữ dằn quá, nhìn thằng bé bị em giáo huấn cho kia kìa.”
“Em không có giáo huấn nó.” Chu Mạn gắp lên một miếng đậu phụ, “Có quá lắm thì cũng chỉ là nói chuyện nghiêm túc một chút thôi, thằng nhóc này giống như tính tình của ba em lúc còn trẻ vậy, thật lì lợm, hỏi cả nửa ngày rồi, có c.h.ế.t cũng không nói cho em biết tại vì sao lại đánh nhau, em cũng chịu thua rồi.”
Dì Đào thở dài một tiếng, “Nó cũng là đứa đã lớn rồi, có phải chuyện nào cũng phải nói cho em biết đâu? Cũng đã rất đáng thương rồi, không cha không mẹ, chỉ có em là người chị duy nhất thôi.”
“Đúng vậy, cho nên em thật buồn bực quá đi mà, nếu mà không quản thì thật dễ để nó đi sai lệch quá. Hai thằng nhóc thối này nếu như có được một nửa phần ngoan ngoãn của A Tùy thì em cũng đã đỡ lo lắng hơn nhiều rồi.”
Bị kêu tên nên Giang Tùy giật mình dừng đũa lại.
Tri Tri lại không khuất phục: “Con mà không ngoan nữa sao, mẹ cắt tiền tiêu vặt của con bao lâu rồi, con cũng đâu có làm gì đâu.”
“Con còn muốn làm gì nữa? Chu Mạn cười nói, “Thì ra con còn muốn tạo phản nữa sao?”
“Con nào đâu dám.” Tri Tri lằm bằm.
Ăn cơm xong, Giang Tùy ở lại dưới lầu nói chuyện với Chu Mạn một lúc rồi lên lầu đi tắm.
Hôm nay bài tập không ít, tất cả các môn đều bắt đầu ôn tập để thi học kì rồi, bị giao nhiều đề để ôn tập. Cô làm bài được hai trang, nhưng không thể nào tập trung được, mở máy tính lên lướt vào trang của khối 11 nhìn thấy một số bài đăng mới trong đó.
Bài đăng ác ý đó quả thật đã không còn nữa, nhưng vào buổi chiều thì lại có tin tức mới được tung ra, vấn đề được đem ra bàn luận chính là vụ ẩu đả vào chiều nay. Giang Tùy xem một lúc, trong phần comment cái gì cũng được nhắc đến nhưng không có ai nhắc đến cô.
Xem ra biết rõ tận tình sự việc thì không được mấy người, chủ yếu chỉ là nhóm vài người của Trương Hoán Minh thôi.
Giang Tùy biết rằng Chu Trì không nói cho ai biết nguyên nhân đánh nhau là gì, ngay trước mặt Chu Mạn hắn cũng không nói.
Cô tắt trang mạng, đăng nhập vào QQ, nhìn thấy Chu Trì đang online.
Trong đầu suy nghĩ, gõ vài chữ nhắn cho hắn: “Vẫn chưa ngủ sao?”
Đợi một lúc lâu không thấy trả lời lại, cô tắt hộp thư trò chuyện, nghĩ có lẽ hắn chỉ là không tắt máy tính, đang chuẩn bị đăng xuất thì góc bên phải màn hình nhảy ra hình đại diện của hắn.
Giang Tùy kích vào, nhìn thấy tin nhắn của hắn.
“Tí nữa ngủ, sao vậy?”
Ngón tay của Giang Tùy đang đặt trên bàn phím, cúi đầu lục ở trong ngăn bàn ra một cái thẻ ngân hàng, đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Đã qua hai phút rồi mà không thấy cô trả lời, Chu Trì nhắn một dấu chấm hỏi.
Lúc đó nghe thấy tiếng gõ cửa phòng.
“Chu Trì, là tôi.” Là giọng nói của Giang Tùy.
Hắn cảm thấy có chút kì lạ, đứng dậy đi ra ngoài mở cửa.
Giang Tùy đứng ở bên ngoài cửa, đầu tóc vừa mới gội xong rất mượt mà, trên người mang một bộ ngủ có mũ làm bằng vải lụa, màu trắng sữa, rộng thùng thình, cả con người nhỏ tí tẹo, nhìn như con nít vậy.
Chu Trì chuẩn bị mở miệng hỏi cô sao lại lên đây rồi thì nhìn thấy cô lôi từ trong túi ra thứ gì đó.
Giang Tùy lấy tấm thẻ ngân hàng nhét vào trong tay của hắn, nói nhỏ: “Mật mã là sinh nhật của tôi, 920616.”
“……”
Chu Trì lần đầu tiên bị cô khiến cho sững sờ.
“Tri Tri nói, dì Chu muốn cắt tiền tiêu vặt của cậu tận ba tháng, tôi không biết chừng đó tiền có đủ cho cậu xài ba tháng không nữa.” Đôi lông mày hình trăng lưỡi liềm nhìn rầu rĩ rõ rệt.