Anh Là Thành Trì Của Em - Chương 39: Nam Thần Trong Sổ Vẽ Của Tôi
Cập nhật lúc: 03/09/2025 13:02
Chu Trì vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhíu mày lại.
Cô bé đó dường như cũng nhận ra được bản thân đã quá phấn khích, lập tức giải thích: “À, em là bạn của học tỷ Giang Tùy.”
Chu Trì đưa mắt lên, ánh mắt nhìn về phía sau cô bé.
Giang Tùy chỉ có thể nói: “Đúng vậy, là đàn em lớp dưới, khối 10.”
Chu Trì gật đầu chào với khuôn mặt tròn, đến bên cạnh Giang Tùy: “Xong chưa?”
“Xong rồi, đi thôi.”
Cô chào tạm biệt khuôn mặt tròn, đôi mắt của cô bé từ vui mừng chuyển sang nuối tiếc.
Rời khỏi hội chợ sách, Giang Tùy mới nói cho Chu Trì thực hư như thế nào: “Cô bé hồi nãy chính là người đã viết thư cho cậu, cậu còn nhớ không?”
“Nhớ.” Chu Trì nói lạnh nhạt, “Trở thành bạn của cậu từ lúc nào vậy?”
“Cũng không hắn là bạn, chỉ gặp được vài lần thôi. Cô ấy rất nhiệt tình, khiến người khác khó lòng mà từ chối được.” Giang Tùy quay đầu qua hỏi, “Cậu thấy cô ta như thế nào? Rất dễ thương,đúng không?”
Chu Trì: “Tạm được.”
Giọng điệu rất bình thường, không thấy được sự yêu mến ở trong đó.
Giang Tùy nói: “Cô ấy rất hoạt bát, luôn nở nụ cười trên môi.”
Chu Trì: “Thấy rồi.”
Đi ra khỏi đại sảnh thì tiếp tục đi ra đường, ánh đèn ban đêm sáng rực, một trận gió lạnh thổi vào trong tay áo, Giang Tùy run giật cả mình, hỏi: “Vậy cậu thích kiểu con gái như vậy không?”
Cậu có thích kiểu con gái như vậy không?
Lần đầu tiên Giang Tùy đi hỏi hắn về chuyện tình cảm riêng tư, có chút hồi hộp, cúi đầu xoa xoa tay, đang lấy đôi bao tay từ trong túi ra thì nghe hắn nói: “Không thích.”
“Tại sao?”
“Quá ồn ào.”
“Ờ.” Đến ngang đây mà chấm dứt câu hỏi thì rất hợp lí nhưng Giang Tùy dám mạnh mồm, không sợ gì hết mà hỏi thêm câu nữa: “Vậy cậu thích kiểu con gái như thế nào?”
Ánh đèn chiếu xuống khiến cái bóng của cô kéo dài ra, cô đi rất chậm, không nghe thấy câu trả lời của hắn.
Qua một lúc sau thì gió chuyển âm thanh giọng nói của hắn tới: “Cậu rất quan tâm chuyện này sao?”
“Không phải, chỉ là tùy ý hỏi thôi, thật ra thì tôi cũng có chút tò mò, nhưng cậu không muốn nói thì thôi.”
Giang Tùy đi về phía trước được hai bước, nghe thấy hắn nói với giọng rất thờ ơ: “Cậu rảnh quá không có việc gì làm nên đi hỏi mấy chuyện không đâu vậy sao, hỏi tôi cả nửa ngày trời rồi vậy cậu thì sao, thích kiểu đàn ông như thế nào?”
“Tôi cũng không biết nữa.” Giang Tùy nói, “Có một số người thì tôi thấy rất đẹp trai, gặp được họ thì sẽ rất vui, rất mong thường xuyên gặp được họ, cũng có một số người rất lợi hại, tôi thấy có chút tò mò nên muốn tiếp xúc gần hơn, đại loại là muốn kết bạn, nói chuyện với họ thôi, nhưng đó chắc không phải là thích rồi….”
Cô xem hắn như người thân quen rồi nên bộc bạch rất thẳng thắn, không phát hiện ra hắn đã cau nhíu mày lại từ lúc nào.
“Lâm Lâm nói, nếu thích một ai đó thì mỗi ngày đều sẽ nhớ đến họ, đến ngủ cũng nằm mơ thấy, một ngày không gặp như cách trăm năm, không biết có thật vậy không chứ tôi vẫn chưa từng có cảm giác như thế này bao giờ.”
Đúng lúc đó thì vừa đến trạm xe, có một chiếc taxi đến.
“Chúng ta ngồi taxi về đi, lạnh quá!” Giang Tùy vẫy tay đón xe.
Sau đó, vấn đề này đã bị chặn đứt trong cơn gió lạnh, không còn tiếp tục nhắc đến nữa.
Đêm đó toàn thành phố đón một trận tuyết đầu tiên, hình như đã rơi suốt đêm, đến sáng hôm sau thì cả thành phố chìm trong một màu trắng xóa.
Lúc Giang Tùy kéo bức rèm lên thì rất ngạc nhiên.
Ăn sáng xong thì đi học, suốt đường tuyết phủ dày đặc.
Tri Tri vai mang cặp xách chạy vội đến, thả ra một câu nói châm chọc: “Chị, tan học nhớ về nhà sớm! Gặp ở sân bóng nhỏ! Ai không đến thì người đó là con chó!”
Một năm chơi ném tuyết một lần.
Giang Tùy vui vẻ hứa hẹn, hứa xong mới nhớ lại rằng hôm nay không thể nào về sớm được, Tống Húc Phi mời đi dự sinh nhật của cậu ta.
Cô hỏi Chu Trì: “Hôm nay sinh nhật của Tống Húc Phi, cậu cũng đi chứ? Không biết đến khi nào thì kết thúc ha?”
“Cậu muốn đi sao?” Chu Trì không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Đi chứ, cậu ấy mời Lâm Lâm với tôi, lần trước không phải cậu ấy đã giúp tôi trong tiết thể dục sao?” Giang Tùy nói, “Tôi còn chưa cảm ơn cậu ấy, Lâm Lâm nói có thể tặng cho cậu ấy một phần quà sinh nhật là được.”
Chu Trì không muốn nghe tiếp, bỗng nhiên đi đến đứng trước mặt cô, một lúc sau thì quay đầu lại, “Cậu tặng gì vậy?”
“Bút máy, cái mà mua tối hôm qua ấy.” Giang Tùy đuổi theo kịp bước chân của hắn.
“Chính là cái loại nhập khẩu từ Đức phải không?”
Giang Tùy gật đầu: “Tôi chưa tặng quà cho con trai bao giờ, không biết cái này có phù hợp không nữa?”
Trong lòng Chu Trì như có quả b.o.m nổ chậm, cười châm chích: “Phù hợp cái mẹ gì, cậu ta thích mới lạ.”
“Nhưng mà tôi không có chuẩn bị cái khác.” Giang Tùy có chút hối hận, “Đáng ra hôm qua nên hỏi cậu mới phải.”