Anh Là Thành Trì Của Em - Chương 43: Nam Thần Trong Sổ Vẽ Của Tôi
Cập nhật lúc: 03/09/2025 13:02
Hắn đột nhiên ngưng lại, nhỏ giọng nói, “Giang Tùy, tôi cần cô ấy.”
Tống Húc Phi bị hắn nói mấy câu sau cùng đó khiến cho sửng sốt, cảm thấy thằng quỷ này thật càng ngày càng quá quắt.
“Đệt mẹ.” Cậu ta nhịn không nổi mà mắng chửi thậm tệ, “Cậu nói như đi chợ mua rau vậy! Nói cần là được sao? Đúng vậy, Giang Tùy không thích tôi nhưng cũng không nhất định thích cậu chứ, hơn nữa, cho dù không phải là người thân đi nữa thì cậu cũng là cậu của cô ấy, cô ấy ngoan ngoãn như vậy, có thể chấp nhận yêu đương với cậu hay sao?”
“Đây là chuyện của tôi, cậu lo làm gì.”
Giọng điệu của Chu Trì vẫn lạnh nhạt như lúc trước, nhưng mà Tống Húc Phi chỉ nghe thấy cái giọng kiêu ngạo quá đáng.
“Cậu tự tin đến vậy hay sao?”
Chu Trì chỉ nhướn mày lên, không trả lời trực tiếp với hắn.
Trong lòng Tống Húc Phi thật không thể hiểu nổi.
Trong tập thể lớp 3, mặc dù cậu ta là Trưởng ban thể thao, nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ có tính cách hiếu thắng như vậy, như lời của Trương Hoán Minh nói, cậu ấy là người rất thực tế lại là người rất biết cách ăn nói, nhưng cho dù là một đứa con trai đi nữa, giai đoạn trưởng thành của một thanh niên chính trực đôi lúc nội tâm cũng phải dậy sóng vì một số chuyện.
Nhưng mà thằng quỷ đang ở trước mặt bây giờ có khuôn mặt thật khiến người khác phát ghét.
Nhưng mà nhìn về một phương diện khác thì Tống Húc Phi lại không thể không thừa nhận rằng Chu Trì đích thực có nhiều ưu điểm hơn cậu ta nhiều, cậu ta không có thần thái tuyệt vời như hắn, cậu ta không có lòng can đảm, đến tỏ tình với Giang Tùy thôi mà cũng chần chờ rất lâu rồi, sau cùng thì mẹ nó chưa kịp tỏ tình liền bị dập nát không thương tiếc rồi. Rồi đến chuyện tấm ảnh lần trước, người xông vào đánh thằng quỷ đó cũng chính là Chu Trì.
Không cần nói đến chuyện khác thì khoảng cách xa lắc về sự gan dạ cũng đã nhìn thấy rất rõ ràng rồi. Trong lòng của Tống Húc Phi cơ bản đã biết rất rõ.
Khoảng hơn nửa phút cả hai người đều không nói một lời, người thì không phục cứ trừng mắt lên nhìn, người kia thì vẫn giữ nét mặt lạnh như băng.
Cuối cùng thì Tống Húc Phi cũng phải chủ động làm hòa trước.
Cậu ta ném quả bóng đến đụng vào n.g.ự.c của Chu Trì: “Tôi nói cho cậu biết, cậu cứ giữ cái kiểu kiêu ngạo như vậy sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác đánh cho mà xem.”
Cậu ta đứng dậy, phủi quần.
Chu Trì mở miệng: “Hôm nay tôi nói những điều này……”
“Tôi biết.” Tống Húc Phi nói, “Tôi sẽ không lấy chuyện của Giang Tùy đi đồn bậy đâu, cậu xem thường tôi vậy.”
“Được, cảm ơn.”
Tống Húc Phi nháy mắt đồng ý, quay đầu về phía bên kia hét lên, “Hai người cậu trốn bên kia để xem náo nhiệt à!”
“Không có!” Trương Hoán Minh lắc lắc tay, “Bọn tôi không nghe thấy chuyện gì hết, có trời đất chứng giám đây này! Nói chuyện xong rồi phải không, vậy thì đánh bóng tiếp đi?”
“Ok!”
Lúc Chu Trì về đến nhà thì đã hơn ba giờ chiều, bên ngoài lại bắt đầu rơi tuyết.
Giang Tùy đang ngồi trên ghế ở phòng khách lột đậu nành, ngẩng đầu lên thì thấy hắn đẩy cửa đi vào, trên tóc và quần áo còn lưu lại vài hạt bông tuyết, trong tay cầm một túi ni lông của siêu thị.
“Cậu không mang dù theo sao?”
“Không mang.” Chu Trì đứng ở cửa thay dép xong đi đến, nhìn vào những hạt đậu nành ở trong rổ, “Dì Đào đâu rồi?”
“Đang phơi áo quần ở sau nhà,” Giang Tùy nói, “Cậu đi siêu thị mua đồ sao? Tôi với dì Đào hôm nay cũng có đi.”
Hắn ừm một tiếng, đặt túi bánh nướng vào trong tủ lạnh, rồi quay lại, lôi từ trong túi áo khoác ra một quả khoai lang nướng đưa cho Giang Tùy.
“Sao cậu lại mua cái này vậy?” Giang Tùy cười lên, đưa tay ra cầm, lột bao giấy ra, khoai vẫn còn rất nóng.
Bỗng nhiên cô cười khiến cho tâm trạng người ta chợt cảm thấy có chút chột dạ. Một nụ cười không diễm lệ cũng không chói lóa, chính là cái kiểu cười rất trong sáng.
Chu Trì trong lòng có vẻ rất mãn nguyện, ánh mắt thay đổi, thuận miệng nói: “Đi trên đường thì thấy đang có người bán nên mua.”
“Cảm ơn, tôi đi rửa tay chút đã.” Giang Tùy đứng dậy đi vào phòng bếp rửa tay, lúc quay lại thì lấy một ly sữa chua ở trong tủ lạnh ra đưa cho hắn, “Cậu uống đi.”
Chu Trì cúi đầu nhìn xuống.
Giang Tùy nói: “Cái này rất ngọt, không chua lắm đâu. Không phải cậu thích đồ ngọt sao?”
Chu Trì đưa mắt lên: “Sao cậu lại biết?”
Giang Tùy chỉ vào cái túi mà cậu ta đang cầm trong tay, có thể nhìn thấy rõ hộp kẹo ở bên trong đó, dù sao thì kẹo trong phòng của hắn chưa bao giờ có dấu hiệu vơi đi.
Chu Trì chỉ cười thôi, không biết nói gì cả, xách cái túi ni lông đó lên lầu.
*
Đối với cuộc đối thoại ở sân bóng ngày hôm đó, Giang Tùy vốn dĩ không biết gì hết. Cứ như thường lệ cô vẫn bình thản đón kì thi cuối kì sắp đến, chờ đợi kì nghỉ đông sắp đến.