Anh Là Thành Trì Của Em - Chương 5: Nam Thần Trong Sổ Vẽ Của Tôi
Cập nhật lúc: 03/09/2025 13:01
“Chuyện gì đây...” Đám con trai quay lại, mắt sáng lên khi thấy Trương Hoán Minh dẫn một cô gái vào. Nhìn kỹ càng hơn — hóa ra là Giang Tùy!
Ở thời trung học, nữ sinh xinh đẹp thuộc hai kiểu: một là khéo ăn nói, giao thiệp rộng như Triệu Hử Nhi, ăn chơi thoải mái trước đám con trai; hai là hiền dịu, trầm tĩnh như Giang Tùy, ít nói, thường chơi với bạn nữ, nam sinh nghĩ rằng khó có cơ hội mở lời với cô. Trong lớp còn có Tống Húc Phi thầm yêu Giang Tùy; một lần vô tình cô nhặt bút rơi đưa cho cậu, tạo nên chuyện nhỏ nhưng đối với cậu ta lại không giản đơn.
Mọi người không ngờ thấy cô xuất hiện ở đây. Một nam sinh cười hỏi Trương Hoán Minh: “Thằng khỉ, sao lại thế? Sao Giang Tùy đến đây được?” “Tránh ra, không phải chuyện của tụi mày.” Trương Hoán Minh đẩy người ta.
Giang Tùy ngạc nhiên thấy nhiều người, phòng mù mịt khói thuốc. Trương Hoán Minh gọi: “Chu Trì, cô ấy tìm cậu!” Cô thấy hắn vẫn ngồi im trên sofa. Chu Trì nhíu mi, có vẻ bất ngờ, rồi đứng dậy đi lại gần cô.
“Tìm tôi?” Hắn cúi, thái dương bên phải đỏ ửng — kết quả trận ẩu đả trưa nay. “Ừ.” Giang Tùy nhìn quanh, đám con trai háo hức; cô nhỏ giọng: “Có cần ra ngoài nói không?”
Chu Trì gật đầu, lướt qua cô và bước ra hành lang bên cửa sổ, chỗ ít người qua lại. Gió lùa khiến mũ áo bay, đèn sáng làm vết thương trán đỏ tươi, giọt m.á.u lăn.
“Chỗ này cậu chảy m.á.u rồi.” Cô chỉ lên trán hắn.
Chu Trì đưa tay sờ, lòng bàn tay dính chút máu. “Không sao, c.h.ế.t được đâu.” Hắn thản nhiên.
Giang Tùy cúi lấy khăn giấy trong cặp, kéo ra tờ đưa cho hắn: “Cậu lau đi, nhìn thật đáng sợ.” Chu Trì nhìn vào mắt cô, lấy giấy lau trán hai lần.
“Lúc này điện thoại cậu sao vậy? Hết pin à? Hình như gọi không được, dì Chu mới gọi tôi.” Giang Tùy hỏi.
Chu Trì hờ hững: “Chị ta nói gì rồi?”
“Tội đánh nhau thì thầy Tôn đã nói với dì ấy.” Cô đáp.
“Vậy à, nhanh vậy.” Hắn thản nhiên, ánh mắt không động. “Có thể vì mấy cậu không chịu đứng đó chịu phạt, mới đi nửa đường thì chạy mất, thầy Tôn mới gọi người nhà.” Dì Chu hình như nói vậy trên điện thoại.
Giang Tùy dừng, rồi giải thích: “Tôi chỉ đoán thôi.”
“Lợi hại thật.” Chu Trì cười lạnh nhạt. “Cậu đoán chuẩn quá.”
Cậu còn kiêu ngạo nữa à.
Giang Tùy vẫn chưa hiểu thì làm sao mà cười nổi, giống như cái vụ ẩu đả kia rồi bị phạt đứng nữa đều không liên quan đến hắn vậy.
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Hay là…… cậu gọi cho dì Chu cuộc điện thoại đi.” Giang Tùy lôi cái điện thoại từ trong túi đưa cho Chu Trì.
Chu Trì đến nghĩa vẫn chưa nghĩ thì đã từ chối: “Không cần.”
Giang Tùy cũng không biết cô đã nói gì nữa, cảm thấy bản thân chạy tới đây dường như không cần thiết cho lắm. Cô nhét điện thoại vào lại túi quần, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trời đã tối rồi.
“Vậy tôi về đây.”
Nói vẫn chưa xong thì Trương Hoán Minh từ phía bên kia lộ ra nửa người, hét lên: “Chu Trì, nói chuyện xong chưa? Gọi Giang Tùy vào đây cùng ăn cơm luôn nha!”
Hắn quay lại đi thẳng vào phòng, đi đến cửa phòng thì quay đầu lại, nhìn thấy cô vẫn đeo cái cặp xách đứng ở đó chưa đi, nhìn như một đứa ngốc vậy. Hắn hét lên: “Này, có vào hay không?”
……
“Nào nào nào, Giang Tùy ăn cái này đi, xương sườn của quán này ngon lắm!” Có một cậu con trai cầm cái muôi múc một khúc xương sườn vào trong bát của Giang Tùy.
“Ăn thử cá này đi!” Có người lại cầm cả dĩa cá mang đến trước mặt Giang Tùy.
“Cảm ơn.” Giang Tùy gắp một miếng, nhìn lại trong bát của cô đã đầy đồ ăn rồi.
Có người lại rót ly sữa dừa đến: “Bia thì cậu không uống được rồi, vậy thì uống cái này đi.”
Giang Tùy lại cảm ơn một lần nữa.
Trương Hoán Minh gõ gõ cái bàn: “Được rồi, được rồi, đứa nào cũng như chó như hổ vậy, dọa c.h.ế.t con nhà người ta rồi. Bình thường cũng đâu thấy bọn mày nhiệt tình tiếp đãi như vậy đâu!”
“Mày làm gì mà cứ lãi nhãi hoài!”
“Liên quan gì tới mày à!”
Một đám con trai vừa ăn vừa nói chuyện, trong phòng huyên náo hẵn lên như đón giao thừa vậy. Giang Tùy rất lâu rồi chưa ăn được bữa cơm nào như vậy, thường ngày trên bàn ăn chỉ có cô với Tri Tri mà thôi.
Trương Hoán Minh rót không ít bia, có chút lỗ mãng, cả gan hỏi: “Này, Hai người cậu thật sự là người thân với nhau à? Trước đây sao mình chưa nghe đến nhỉ, là quan hệ thân thích như thế nào vậy?”
Giang Tùy dừng đũa lại, không biết có nên trả lời hay không, chần chờ hướng về người bên cạnh liếc một cái.
Chu Trì cầm ly bia lên uống, mắt không nhìn cô, trả lời một câu: “Mày đoán đi.”
“Anh em họ, đúng không?” Trương Hoán Minh đoán, cặp mắt nhìn hướng về Giang Tùy.
Giang Tùy lắc lắc cái đầu, tiếp tục ăn cơm.
Cơm đã ăn xong, Trương Hoán Minh đoán lui đoán tới đến mức hồ đồ nhưng vẫn đoán không ra, cho đến khi tàn tiệc vẫn không tìm ra được đáp án chính xác nhất.