Anh Là Thành Trì Của Em - Chương 69: Nam Thần Trong Sổ Vẽ Của Tôi
Cập nhật lúc: 03/09/2025 13:03
Chu Trì vừa nghe đã hiểu, cau mày: “Em không nói.”
“Em không nói thì sao nó biết được?” Chu Mạn quay về phía trước nói, “Tiểu Triệu, quay xe lại, ghé sát vào con đường gần nhất.” Nói xong thì nghe lại điện thoại, “Em thành thật một chút, không nói thật sao?”
“Không có.”
“Thật kì lạ.”
Chu Trì hỏi: “Bây giờ cô ấy đang ở với chị sao?”
Chu Mạn ấn ấn vào trước trán, “Đang ở công ty của chị, lễ tân gọi đến chị mới biết, nói có cô gái ngồi ở trước cửa hơn nửa ngày rồi, chị vừa gọi nói chuyện với Giang Phóng, buổi chiều con bé có đi tìm ông ấy.” Chu Mạn thở dài một tiếng, “Nó vừa đi vừa khóc. Giang Phóng có việc, không thể lo lắng đến nó được , có lẽ nó đi một mình đến công ty rồi.
Chu Trì nghe xong, bộ lông mày càng cau có, hắn đã đi đến đầu ngõ, đón taxi lên xe: “Bây giờ em qua đó.”
“Em đến đây làm gì? Còn chê chị không đủ phiền phức sao?” Chu Mạn cảm thấy khó hiểu, “Sao em cứ nghĩ một đường làm một nẻo thế?”
“Chị còn dám quản em sao.” Giọng điệu của Chu Trì càng hung dữ, “Chị với ba của cô ấy còn không phải muốn làm gì thì làm đó sao, có nghĩ đến cô ấy không?”
Chu Mạn: “……”
Được, thằng nhóc này được lắm, miệng mồm còn lợi hại hơn Tri Tri nữa.
Bà ta không muốn nói tiếp nữa: “Được, tùy em.” Dù sao địa chỉ hắn cũng đã biết, Chu Mạn trực tiếp tắt điện thoại, than thở với Tiểu Triệu đang lái xe, “Vẫn là A Tùy đỡ phải lo lắng nhất.”
“Nhưng không phải.” Tiểu Triệu nói, “Cô bé là người hiểu chuyện, trong lòng không vui cũng không làm chị phiền phức, một mình ngoan ngoãn ở đó đợi, điện thoại cũng không gọi đến.”
Chu Mạn nói: “Đúng vậy, tôi với ông Giang chưa đủ duyên phận, nhưng với Giang Tùy lại rất hợp nhau.”
Trong lúc nói chuyện thì xe đã rẽ qua chạy đến trước cửa công ty.
Chu Mạn xuống xe, đi vào đại sảnh, liến mắt nhìn thấy Giang Tùy đang ngồi trên ghế sô pha bên cạnh bộ phận lễ tân, cặp xách vẫn đang đeo trên người.
“A Tùy!” Bà hét một tiếng.
Giang Tùy đứng dậy, Chu Mạn đi đến, nhìn thấy khóe mắt cô đỏ ửng, tiến tới vỗ vào vai cô, bật cười, “Ây da, đi nào, lên lầu trước đã!”
Giang Tùy được cô dẫn đến phòng làm việc.
“Chưa ăn tối đúng không?” Chu Mạn hỏi.
Giang Tùy gật đầu.
“Vừa hay dì cũng chưa ăn, đợi một lát, chúng ta gọi chút đồ ăn nha.” Chu Mạn gọi điện cho Tiểu Triệu.
Đợi Chu Mạn gọi điện thoại xong, Giang Tùy mở miệng: “Dì Chu.”
“Hả?” Chu Mạn rút một tờ giấy đưa cho cô, “Lau mặt đi, nhìn đáng thương quá.”
Giang Tùy cầm lấy, nói cảm ơn với cô.
Chu Mạn nhìn cô, nói: “Dì đã gọi điện với ba con rồi, ông ấy vẫn đang đi họp. Mặc dù dì đã chia tay với ba con nhưng mà con xem đi, dì với ông ấy vẫn là bạn tốt không phải sao? Chúng ta vẫn là người một nhà, một chút cũng không thay đổi, chuyện của người lớn không có liên quan gì đến mấy đứa con hết. Con còn muốn hỏi gì nữa thì cứ hỏi dì.”
Giang Tùy im lặng một lúc, lắc đầu: “Không muốn hỏi nữa.”
Cô lấy hộp quà với tấm thiệp chúc mừng trong cặp ra đưa cho bà.
“Lúc con về nhà đã mua đấy, quà mừng năm mới.”
Chu Mạn nhận lấy, lấy tay vuốt đầu tóc của cô, “A Tùy thật tốt bụng quá.”
Giang Tùy cúi đầu, nói: “Cảm ơn dì Chu, mấy năm nay con đều rất vui.”
Chu Mạn cười: “Dì cũng rất vui mà, thằng nhóc Tri Tri chắc càng vui hơn nữa.”
Cô vẫn chưa nói xong thì cửa phòng bị mở ra.
Chu Trì đi vào.
Giang Tùy ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn.
Chu Mạn chau mày, chỉ vào hắn: “Em đợi đi, chị đang nói chuyện với Giang Tùy.” Bà ta nhìn về lại Giang Tùy, “Đang nói đến đâu rồi nhỉ, đúng, thật ra dì với ba con đã nói rõ rồi, vừa hay ba con cũng rất bận, không có cách nào chăm sóc con nhiều được, sau này con vẫn tiếp tục sống ở đó, giống như trước giờ vậy, đợi thi đại học xong rồi nói tiếp, được không?”
Giang Tùy lắc đầu: “Không đâu, sao con có thể ở như vậy được.”
Chu Trì đi ra khỏi cửa, khuôn mặt bình tĩnh đứng sát vào tường, bỗng nhiên nghe thấy giọng của Giang Tùy, hắn bất ngờ sửng sốt, xuyên qua cánh cửa đang mở được một nửa nhìn cô.
Chu Mạn cũng đã ý thức được sự việc có lẽ đã có chút phiền phức rồi, tính tình Giang Tùy rất tốt, trước giờ vẫn rất biết nghe lời, đối với sự sắp xếp của người lớn chưa bao giờ có ý kiến, lần này lại không giống như trước nữa rồi. Giọng của cô rất nhỏ, nhưng ngữ khí lại rất kiên định.
Chu Mạn nói: “Con sống ở đó không phải rất tốt sao, cách trường con học lại gần, hơn nữa, Tri Tri nhất định sẽ không nỡ xa con, đúng không?” Bà ta vỗ vỗ vào vai của Giang Tùy, trấn an nói, “Chuyện này không vội, cứ suy nghĩ đi đã, ngày mai dì sẽ về nhà cùng với ba con, chúng ta từ từ nói.”
Giang Tùy không nói thêm gì nữa.
Lúc này, Tiểu Triệu cầm bữa ăn tối đã được gói lại đi vào, đặt ở trên bàn rồi đi ra ngoài.