Anh Là Thành Trì Của Em - Chương 95: Nam Thần Trong Sổ Vẽ Của Tôi
Cập nhật lúc: 03/09/2025 13:03
Ví dụ, giống như cái kiểu cô sờ vào măt của hắn như này.
Không biết sự chịu đựng của những đứa con trai khác như thế nào, nhưng riêng hắn thì dù sao cũng không thể nào chịu nổi, trong người hơi nóng lên.
“Đồng ý với tôi đi.” Giang Tùy nói.
Hơi thở Chu Trì có chút thay đổi, nhìn cô vài giây, khuôn mặt giả bộ lạnh nhạt, xem như không có chuyện gì mà ừm một tiếng, “Đồng ý cậu đấy.”
Sau kì thi giữa kì, thời gian liền trôi qua quá nhanh. Giang Tùy phát hiện, bây giờ đến bài kiểm tra bài học cũng đã chăm chỉ lên rất nhiều, không tùy ý giống như trước đây nữa, mặc dù vẫn vui chơi với đám nam sinh kia, nhưng lúc cần học thì không được bỏ mặc, những lần kiểm tra sau, điểm số càng ngày càng cao lên.
Nhưng nam sinh chơi thân với Chu Trì đại khái cũng có thể đoán ra được đã có chuyện gì xảy ra với hắn.
Trương Hoán Minh là người hiểu rõ sự tình nhất, mặc dù miệng cậu ta lúc nào cũng trêu đùa chọc ghẹo, nhưng trong lòng lại nhịn không nổi mà than vãn: Mẹ nó tình yêu thật kì lạ.
Có lẽ tình yêu của thiếu niên chính là như vậy, sẽ vì để có thể đối phương thích nhiều hơn mà sẽ cố gắng một chút, nhưng đồng thời, cũng sẽ vì một ít điều còn thiếu hụt mà vì những việc nhỏ không đáng kể người khác nhắc đến mà cứ canh cánh trong lòng, đem ra so đo nhiều lần.
Giang Tùy vốn nghĩ rằng chuyện gặp phải Trần Dịch Dương lần trước ở hiệu sách đã xong, bởi vì cô đã giải thích rõ với Chu Trì rồi, không ngờ rằng lại nổi lên sóng gió như thế này.
Lại nói tiếp, sáng hôm đó cũng thật trùng hợp, Giang Tùy chỉ gặp phải Trần Dịch Dương trên đường đi học, nên cùng đi với cậu ta đến trường, ai ngờ rằng Chu Trì cũng đến trường vào giờ đó, ba người cứ vậy mà gặp nhau đúng ngay trước cổng trường.
Lúc đó xung quanh người rất nhiều, một lời Chu Trì cũng không mở miệng nói, liếc nhìn cô, tiếp tục đạp xe đi vào trong.
Đợi đến lúc Giang Tùy đi vào lúc, hộp giữ nhiệt giữ đồ ăn sáng đang được gói kĩ đã được đặt trên bàn của cô, mà chỗ ngồi đằng sau kia lại trống rỗng, Chu Trì không có ở đó.
Giữa giờ giải lao buổi sáng, cô gửi tin nhắn cho hắn, hắn không trả lời.
Giang Tùy quay đầu lại nhìn vài lần, hắn đều nằm sấp trên bàn, hình như đang ngủ.
Giờ ăn cơm trưa,Giang Tùy cùng Lâm Lâm, Hứa Tiểu Âm đi ra ngoài ăn, trên đường gặp phải nhóm nam sinh trong lớp, Chu Trì cùng có ở đó, lúc đi lướt qua nhau, Giang Tùy định nói chuyện với hắn nhưng hắn đến nhìn cũng không nhìn mà đi khỏi.
Lúc ăn cơm, Giang Tùy vì chuyện này mà trong lòng phiền muộn, ăn chưa được mấy miếng thì đã thả đũa xuống.
Hứa Tiểu Âm từ sớm đã cảm thấy có điều gì không đúng: “Cậu với Chu Trì sao vậy, hôm qua không phải vẫn còn tốt sao?”
“Hôm qua vẫn rất tốt, có lẽ là do sáng nay gặp phải vấn đề.” Giang Tùy chau mày, có chút rầu rĩ, “Sáng nay tớ gặp phải Trần Dịch Dương ở trên trường, bị Chu Trì nhìn thấy rồi.”
Ghen rồi sao.
Hứa Tiểu Âm vừa nghe là đã hiểu liền, lại cảm thấy ngạc nhiên: “Không đến nỗi đó chứ, nhìn cậu ấy có vẻ không giống là người dễ ghen vậy chứ, chỉ vì chuyện nhỏ này thôi sao?”
“Không có chuyện gì khác, chỉ có chuyện đó thôi.” Giang Tùy nói, “Cậu ấy giận rồi.”
Hứa Tiểu Âm suy nghĩ, nói: “Hình như có chút keo kiệt quá rồi đấy, nhưng mà Trần Dịch Dương vẫn là người quá ưu tú đúng không, cậu đi cùng với Trần Dịch Dương, cậu ấy có chút không vui cũng đúng thôi, nếu cậu đi cùng với ba tên mập ở lớp bên cạnh, nhất định cậu ấy sẽ không ghen đâu, nói tóm lại, chuyện ghen này a, cũng phải xem mặt nữa.”
Giang Tùy chống cằm, nhìn cô ấy giống như nhìn đại thần vậy: “Vậy tớ phải làm sao, cảm giác cậu ấy không quan tâm đến tớ nữa rồi.”
Hứa Tiểu Âm không cho nghĩ như vậy: “Có gì đâu chứ, không phải chỉ cần một cái KISS thì có thể giải quyết tất cả rồi sao? Một cái không được vậy thì hôn c.h.ế.t cậu ta, hôn đến khi cậu ta nghẹt thở mà cầu xin tha mạng thì thôi a.”
Giang Tùy: “……”
Ý kiến của Hứa Tiểu Âm, Giang Tùy không cách nào tiếp thu được.
Vẫn cứ lèo nhèo chuyện này cho đến khi tan học.
Chu Trì đi đánh bóng ở sân bóng, Giang Tùy cũng không đi về, cứ đứng dưới bóng cây cổ thụ to cách sân bóng không xa nhìn hắn.
Đại khái là gặp đúng lúc xui xẻo, mưa đêm vẫn còn lắc nhắc, Trần Dịch Dương lại vẫn chưa đi, lúc đấy vừa đi từ lớp học ra, đi ngang đây thì nhìn thấy Giang Tùy, cậu ta đi đến nói vài câu, hỏi chuyện báo chí tiếng Anh.
Giang Tùy ngại ngùng không để ý tới cậu ta, trả lời qua loa vài câu, lại lấy tờ báo tiếng Anh của mình đưa cho cậu ta xem, đợi cô nói xong, Trần Dịch Dương cảm ơn cô, hỏi: “Cậu về chưa? Hay là cùng về đi?”
Giang Tùy nào dám đồng ý, vội vàng lắc đầu.
Đợi Trần Dịch Dương đi rồi, cô quay lại nhìn về phía sân bóng, thì không nhìn thấy bóng dáng của Chu Trì ở đâu nữa.