Bà Cố 18 Tuổi - Chương 180.
Cập nhật lúc: 07/09/2025 07:15
Biết tin Dung Ngộ sắp ra Kinh Thành, Kỷ lão gia bỏ luôn việc “lướt mạng”, lập tức kéo tay cô làm nũng:
“Mẹ, mẹ đi đâu, con đi đó.”
Dung Ngộ chịu không nổi bộ dạng nũng nịu của ông, đẩy mặt ông ra:
“Lúc đầu con không mở miệng, mẹ còn định cho con đi cùng. Nhưng bây giờ thì…”
“Con sai rồi.” Kỷ lão gia lập tức xìu xuống, “Con đi thu dọn đồ ngay đây.”
Kỷ Yến Đình từ trên lầu bước xuống:
“Bộ phim mới của cháu ngày mai khai máy, đi cùng nhau.”
Kỷ Chu Dã bĩu môi:
“Lần nào cũng không cho cháu theo, cháu thật đáng thương.”
“Không sao, ở nhà còn có anh, anh sẽ ở cạnh A Dã.” Kỷ Cảnh Xuyên ôm lấy Tùng Quả đang chạy nhảy trong phòng khách, cười nói, “Bà cố, ông nội, anh hai, mọi người đi đường cẩn thận, đừng lo cho nhà.”
Kỷ lão gia nghiêm giọng căn dặn:
“Hai đứa vẫn là trẻ con, lúc này phải tập trung học hành, đừng suốt ngày chỉ nghĩ đến chơi.”
Ông liền khoác tay Dung Ngộ đi ra cửa:
“Mẹ, đợi mẹ quay xong, chúng ta chơi thêm vài ngày. Mùa này ở Kinh Thành hơi lạnh, biết đâu còn gặp được tuyết đầu mùa. Nếu chú Đường đi cùng thì tốt quá, vừa đúng dịp hoàn thành lời hẹn năm xưa của hai người, tiếc là sức khỏe chú ấy càng ngày càng kém…”
Kỷ Yến Đình mở cửa xe cho hai bậc trưởng bối, chuyển chủ đề:
“Lão tam vừa nhắn tin cho cháu, dự án của nó cuối cùng cũng xong, vừa về Kinh Thành. Đúng lúc, cùng ăn bữa cơm, để bà cố gặp mặt.”
Dung Ngộ lập tức thấy hứng khởi.
Đây là hậu bối duy nhất thừa hưởng thiên phú toán học của cô, cuối cùng cũng được gặp.
Ba người lên máy bay hạng thương gia.
Cùng lúc đó, Thẩm Lâm và Dung Nhược Dao cũng đang làm thủ tục lên máy bay.
Bộ phim điện ảnh lớn mà Dung Nhược Dao tham gia sẽ khai máy vào ngày mai, tuy cô ta chỉ đóng một vai phụ mờ nhạt nhưng vẫn phải dự lễ khai máy.
Từ đó, cô ta sẽ thường xuyên ở lại đoàn làm phim, chủ yếu để học hỏi kinh nghiệm. Vì vậy, cô ta đã xin nghỉ dài hạn, đủ thấy cô ta coi trọng cơ hội này thế nào.
Trên đường vào khoang, Thẩm Lâm ghé sát tai con dặn dò:
“Ngôn Đình và Trì Phương Phỉ, một ảnh đế, một ảnh hậu. Con hãy chịu khó quan sát, hỏi han, học hỏi, những thứ này sẽ giúp con cả đời… Con đang nhìn gì vậy?”
Bà dừng lời, nhìn theo ánh mắt của Dung Nhược Dao.
Phía trước là ba người vừa bước lên máy bay:
Một ông lão đội mũ và đeo khẩu trang, tạm thời không nhận ra là ai.
Một cô gái cũng đeo khẩu trang, chỉ cần nhìn dáng người là biết, chính là con gái riêng của chồng bà, Dung Ngộ.
Người đi bên cạnh Dung Ngộ là một người đàn ông cao lớn, gương mặt che kín, ngay cả đường nét cũng không nhìn rõ.
“Là Ngôn Đình…” Dung Nhược Dao khẽ nói, “Hồi cấp hai con từng hâm mộ anh ấy, chỉ cần nhìn bóng lưng là nhận ra, chắc chắn không thể nhầm. Sao Dung Ngộ lại đi cùng Ngôn Đình?”
Cô ta lập tức nhớ đến sự đặc biệt của Ngôn Đình dành cho Dung Ngộ trên sân khấu trao giải tối qua.
Nếu không phải vì Dung Ngộ bất ngờ gắn liền tên tuổi với Cục Hàng không Vũ trụ quốc gia, chắc chắn Dung Ngộ đã bị fan vợ của Ngôn Đình chửi cho tơi bời vì “được đối xử đặc biệt”.
Đúng là may mắn quá mức.
Cô ta đoán:
“Dung Ngộ đi Kinh Thành lần này… chẳng lẽ là được nhận vai trong bộ phim điện ảnh lớn này?”
Ở trường, cô ta từng mang hào quang “đệ nhất khối C”, nhưng vẫn bị Dung Ngộ — “đệ nhất khối A” — đè bẹp.
Trong chương trình, Dung Ngộ là quán quân, cô ta chỉ đạt á quân.
Khó khăn lắm mới giành được một vai trong đại chế tác, chẳng lẽ Dung Ngộ lại đến giành phần?
Sao bất cứ việc gì cô ta làm, Dung Ngộ cũng phải chen vào giẫm lên cô ta một bước?
Dung Nhược Dao mím môi.
Thẩm Lâm khẽ vỗ mu bàn tay con gái, bước nhanh về phía trước, cất giọng tươi sáng:
“Tiểu Ngộ, có phải con không?”
Dung Ngộ quay đầu lại, bắt gặp nụ cười của Thẩm Lâm, hơi gật đầu:
“Dì.”
Dù là nguyên chủ hay bản thân cô, giữa cô và Thẩm Lâm chưa từng có mâu thuẫn gì. Gặp nhau bên ngoài, không thể giả vờ không quen.
“Đúng là con rồi.” Nụ cười của Thẩm Lâm càng rạng rỡ, “Con cũng đi Kinh Thành à, tham gia hoạt động gì vậy?”
Dung Ngộ “ừ” một tiếng, không muốn nói nhiều, bước tiếp lên máy bay.
Thẩm Lâm cũng ngồi hạng thương gia, nhưng ghế ngồi ở đây vốn không thuận tiện cho việc trò chuyện.
Bà nhiều lần liếc về phía Dung Ngộ.
Dung Nhược Dao mím môi, khẽ nói:
“Chẳng lẽ mẹ cũng giống ba… bắt đầu thích Dung Ngộ hơn rồi sao?”
“Con nói gì linh tinh thế.” Thẩm Lâm nhíu mày, “Con là con gái ruột của mẹ, nó là con riêng của ba con, mẹ chẳng lẽ lại không phân rõ?”
Bà ta chỉ đang quan sát, muốn biết rốt cuộc quan hệ giữa Dung Ngộ và Ngôn Đình là gì.
Ngồi cạnh nhau, thỉnh thoảng trò chuyện, trông khá thân thiết nhưng lại không giống người yêu, chắc chỉ là bạn bè quan hệ tốt.
Chẳng lẽ Dung Ngộ thật sự nhận được vai trong bộ phim đại chế tác kia sao?
Suốt chặng đường, trong đầu Thẩm Lâm liên tục xoay vòng đủ loại suy nghĩ.
Tâm trạng của Dung Nhược Dao cũng chẳng khá hơn.
Máy bay hạ cánh xuống Kinh Thành.
Sau khi xuống máy bay, Kỷ Yến Đình đi lấy hành lý, Dung Ngộ đưa Kỷ lão gia vào khu nghỉ ngơi chờ.
Kỷ lão gia lấy điện thoại ra, nối mạng, mở WeChat:
“Lão tam đã đến cổng rồi, bốn năm tháng không gặp thằng nhóc này. Mẹ, mẹ xem trước mặt mũi nó đi.”
Ông bấm mở album, hiện ra một tấm ảnh chân dung của lão tam, chắc chụp khi vừa tốt nghiệp đại học.
Anh mặc lễ phục tốt nghiệp, khuôn mặt rạng rỡ, khóe môi cong lên, nụ cười sáng ngời, là một chàng trai trẻ tràn đầy sức sống.
Hai mẹ con đang xem ảnh thì bên cạnh bỗng trở nên náo nhiệt:
“Nhìn kìa, Ngôn Đình!”
“Không ngờ lại được thấy ảnh đế ngoài đời, hôm nay may mắn quá!”
“Hu hu hu, anh Ngôn Đình ơi, em có thể xin chụp ảnh chung không, xin anh đó…”
Một nhóm fan nữ ùa tới vây quanh.
Kỷ lão gia bĩu môi:
“Đây chính là lý do con không thích ra ngoài cùng lão nhị. Hễ bị nhận ra là y như rằng nếu nó đồng ý chụp ảnh, đám con gái này sẽ nối đuôi nhau như điên, nửa tiếng chưa chắc đi nổi. Mà nếu không đồng ý, hừ, lập tức sẽ có anti bịa đặt trên mạng, nói nó không tôn trọng fan, làm giá…”
Kỷ Yến Đình lúc đối mặt với công chúng vẫn là ảnh đế cao lãnh, môi mím chặt, mặt lạnh.
Không phải vì anh khó chịu khi bị fan vây, mà bởi anh lại nhớ đến Thu Tang.
Những tình huống thế này, trước kia hầu như đều có Thu Tang ở bên.
Cô sẽ bảo vệ anh, cũng sẽ trấn an fan, để đôi bên đều vui vẻ.
Có lẽ, anh nên tìm một người quản lý mới rồi.
Khi anh còn đang suy nghĩ, một giọng nói vang lên bên tai:
“Xin mọi người nhường đường…”
Là Thẩm Lâm dẫn theo Dung Nhược Dao đi tới.
Bà với dáng vẻ trưởng bối, đứng chắn trước mặt Kỷ Yến Đình:
“Ngôn Đình sắp có hoạt động rất quan trọng, không thể mất quá nhiều thời gian ở sân bay. Nếu mọi người thích Ngôn Đình thì hãy ủng hộ phim mới và bài hát mới của cậu ấy nhé, xin mọi người nhường đường…”
Một tay bà che chở Kỷ Yến Đình, tay kia khoác lên vai Dung Nhược Dao, nhanh chóng dẫn cả hai băng qua đám fan, hướng về cửa ra sân bay.
Dung Nhược Dao tuy cũng là người của công chúng, nhưng lượng fan vẫn ít, nên không mang kính râm hay khẩu trang.
Vì thế, lập tức có người nhận ra cô ta.