Bà Cố 18 Tuổi - Chương 200.
Cập nhật lúc: 07/09/2025 07:18
Mùng Một Tết.
Nhà họ Kỷ là một trong những gia tộc đứng đầu ở Hải Thành, hơn nữa Kỷ lão gia tuổi đã cao, nên số người đích thân đến chúc Tết nhiều không kể xiết.
Sau khi ở trên lầu gọi điện chúc Tết cậu mợ cùng các thầy cô, Dung Ngộ bắt đầu cặm cụi viết vẽ trên giấy nháp. Liền mấy ngày liền cô đều ở trong phòng bận rộn, đến khi tính toán gần xong, liền gọi trợ lý tạm thời Kỷ Chu Dã tới giúp nhập đống dữ liệu rườm rà vào máy tính để chạy phân tích.
Vừa định đứng dậy hoạt động một chút thì điện thoại rung lên. Cô liếc nhìn hiển thị cuộc gọi, không ngờ lại là Thịnh Từ Viễn.
Giữa cô và người này thật ra cũng không quá quen thân.
Cô bắt máy:
“Bạn học Thịnh, chúc mừng năm mới.”
“Dung Ngộ, chúc mừng năm mới.” Giọng Thịnh Từ Viễn có vẻ khó mở lời, im lặng một lúc lâu mới chần chừ nói:
“Ờ… cậu còn nhớ anh trai tôi không?”
Trong đầu Dung Ngộ lập tức hiện lên đôi mắt lạnh lẽo, trong suốt như thủy tinh ấy.
“Anh tôi… bị tự kỷ.” Thịnh Từ Viễn khẽ thở dài, “Có lúc anh ấy như một đứa trẻ, rất vô lý. Lần trước, anh ấy chủ động đưa chìa khóa phòng sưu tầm cho cậu, nhưng không hiểu sao lại cứ đòi lấy lại… Tôi biết thế này rất khó xử, nhưng tôi thật sự không còn cách nào khác…”
“Vốn dĩ đó là đồ của anh cậu, đâu có gì khó xử.” Dung Ngộ mỉm cười, “Gửi cho tôi địa chỉ nhà cậu, tôi sẽ bảo người đem tới ngay.”
“Xin lỗi nhé, tôi cũng không ngờ lại thành ra thế này.” Thịnh Từ Viễn áy náy nói, “Lần nào cậu lên Kinh Thành, tôi sẽ mời ăn một bữa để tạ lỗi.”
Dung Ngộ an ủi vài câu.
Cúp máy xong, cô lấy từ ba lô ra chiếc chìa khóa xâu bằng sợi dây đỏ, bọc vào giấy rồi đi xuống lầu:
“Quản gia Du, làm phiền giúp tôi gửi gấp thứ này.”
Quản gia Du lập tức đi làm.
Đang ở phòng khách chơi xếp hình cùng Đoá Đoá, Dung Ngộ chợt thấy trên sàn ghế sofa có mấy tờ giấy nháp, chi chít công thức, dữ liệu và vài tên nguyên tố hóa học.
Cô vừa nhìn thấy tên nguyên tố trên đó liền sững lại, lập tức cầm lên.
Xem xong, cô ngẩng đầu hỏi:
“Đoá Đoá, đây là giấy nháp của chú ba cháu bỏ quên à?”
Đoá Đoá gật đầu:
“Chú ba vừa qua uống nước, tiện tay để ở đây.”
Vừa nói xong, Kỷ Mặc Hàn đã bước tới, tay cầm quả táo đang gặm, miệng lẩm bẩm, ánh mắt lơ đãng, nhìn là biết trong đầu anh đang tiến hành một giả thuyết hay phép tính khổng lồ nào đó.
Đợi khi ánh mắt anh trở lại bình thường, Dung Ngộ mới cầm giấy nháp hỏi:
“‘Thạch’, đây là nguyên tố gì?”
“Nguyên tố mới phát hiện ở sa mạc Sahara, tạm đặt tên là ‘Thạch’.” Kỷ Mặc Hàn hứng thú giới thiệu:
“Năm ngoái nhóm chúng cháu làm một dự án khác ở Sahara, tình cờ khoan sâu xuống hơn trăm mét dưới lòng đất, gặp một tầng tinh thể đặc biệt. Qua phân tích sơ bộ, cấu trúc hóa học của nó không trùng khớp với bất kỳ khoáng vật đã biết nào. Viện Vật liệu tạm đặt tên này và đã công bố bài nghiên cứu nội bộ, đợi thí nghiệm xác nhận xong sẽ ra tin chính thức.”
Anh mở bài nghiên cứu nội bộ đưa cho cô.
Dung Ngộ xem kỹ, đây là một vật chất thuộc hệ tinh thể ba phương, có cấu trúc nguyên tử xoắn ốc độc đáo.
Hiệu suất chuyển đổi năng lượng đạt tới 92%, vượt xa vật liệu quang điện hiện có; khi tiếp xúc ở môi trường trên 150°C, các vết nứt nhỏ trên bề mặt sẽ tự động liền lại…
“Cháu đang nghiên cứu mảng này.” Kỷ Mặc Hàn nói tiếp, “Tốc độ tái cấu trúc mạng tinh thể SiO₂ của ‘Thạch’ thấp hơn vật liệu truyền thống hai bậc…”
Trong lòng Dung Ngộ như dậy sóng.
Cô phân tích biết bao vật chất, thử vô số tổ hợp, vẫn không đạt yêu cầu sử dụng trong môi trường ngoài không gian. Không ngờ lại gặp được một bất ngờ lớn thế này.
“Loại vật chất này mang về được bao nhiêu?” Cô đứng bật dậy, “Mặc Hàn, đưa bà tới Viện Vật liệu một chuyến.”
Kỷ Mặc Hàn hiện đang nghiên cứu thêm nhiều khả năng khác của nguyên tố mới này. Nhìn thần sắc của bà cố, anh lập tức hiểu, đã có một hướng nghiên cứu mới.
Cả hai đều là dạng người “điên” vì nghiên cứu.
Một khi có ý tưởng, họ sẽ lập tức muốn bắt tay vào làm, không chờ nổi một khắc.
“Bà cố đừng vội, để cháu mua vé máy bay đã.” Anh lấy điện thoại ra, “Chuyến sớm nhất là 9 giờ tối nay, được không?”
Dung Ngộ gật đầu:
“Đi chuyến đó.”
Hai người vừa dứt lời, Kỷ lão gia đã xông vào:
“Không phải, lão Tam, mới mùng Bốn Tết thôi mà cháu đã xúi giục bà cố đi làm rồi à? Sao cháu đáng ghét thế hả?”
Kỷ Mặc Hàn: “…”
Chuyện này liên quan gì tới anh đâu, rõ ràng là bà cố nghiện công việc nóng lòng muốn xem nguyên tố mới kia mà.
Đoá Đoá giơ tay: “Cháu làm chứng, là dì muốn làm việc.”
“Người lớn nói chuyện, trẻ con chen miệng làm gì.” Kỷ lão gia ngang ngược ôm lấy tay Dung Ngộ, “Con mặc kệ, mẹ đi đâu, con đi đó.”
Dung Ngộ đẩy mặt ông ra:
“Nhiều người đang xếp hàng tới chúc Tết con, con đi rồi, người ta chẳng phải công cốc sao? Hơn nữa mấy hôm nay ở Kinh Thành lạnh lắm, tay chân con già yếu chịu không nổi, lỡ cảm lạnh thì sao? Ngoan nào, nghe lời, ở nhà ngoan ngoãn, vài hôm nữa mẹ về.”
“Ông cố thật mất mặt, lớn thế này rồi còn đòi dì dỗ.” Đoá Đoá làm mặt quỷ, “Cháu mới năm tuổi thôi, mà đã không bám ba rồi, ông cố đúng là xấu hổ c.h.ế.t người.”
Kỷ lão gia: “…”
Bị một đứa trẻ thật sự coi thường, đúng là mất hết mặt mũi.
Ông đành thỏa hiệp:
“Thôi được, con ở nhà. Này, lão Du, mau thu dọn hành lý, mang nhiều áo ấm vào…”
Kỷ lão gia đích thân tiễn Dung Ngộ và Kỷ Mặc Hàn ra sân bay.
Từ nhỏ tới giờ, Kỷ Mặc Hàn chưa từng được đãi ngộ thế này.
Trên đường, Dung Ngộ liên hệ với Viện trưởng Du của Viện Hàng không Vũ trụ số 4, giải thích tầm quan trọng của sự việc. Viện trưởng lập tức sắp xếp người đi theo quy trình chính thức.
Khi máy bay đáp xuống Kinh Thành thì đã hơn mười hai giờ đêm.
Kỷ Mặc Hàn gọi một chiếc taxi, đưa thẳng Dung Ngộ về chỗ ở của mình.
Anh là kiểu đàn ông xuề xoà, tuy nhà họ Kỷ đã cho tiền, nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ mua một căn hộ đơn thân đơn giản.
Chỉ có một phòng ngủ, anh định ngủ ở ghế sofa phòng khách.
Căn phòng ấy… thật sự bừa bộn quá sức: quần áo vứt tứ tung, ga giường bẩn, dưới đất bụi bặm khắp nơi…
Dung Ngộ đen mặt:
“Đi tới căn hộ cao cấp của anh hai cháu.”
“Bà cố ngồi ở phòng khách đợi chút.” Kỷ Mặc Hàn cũng thấy ngượng, ai ngờ trưởng bối lại bất ngờ ghé qua ở, anh luống cuống thu dọn quần áo, “Chờ cháu nửa tiếng… không, hai mươi phút là xong. Giờ đã khuya rồi, bà cố nên nghỉ ngơi sớm, mai hãy tới chỗ anh hai.”
Dung Ngộ đứng ở phòng khách, chẳng có chỗ nào ngồi, lại còn phảng phất mùi hôi khó chịu từ đâu bay ra.
Cô nhịn một lúc, rốt cuộc không nhịn nổi, xách cổ Kỷ Mặc Hàn lại:
“Không cần biết giờ khuya hay không, lập tức gọi xe, mang hành lý, đi.”
Kỷ Mặc Hàn gãi đầu: “Dạ, bà cố.”
Khi lục tục tới được căn hộ rộng của Kỷ Yến Đình thì đã hơn một giờ sáng.
May là chỗ anh luôn có trợ lý sắp xếp người dọn dẹp, sạch sẽ tinh tươm. Hai người rửa mặt xong liền ngã xuống giường ngủ ngay.