Bà Cố 18 Tuổi - Chương 224.
Cập nhật lúc: 07/09/2025 07:21
Bất kỳ căn bệnh nào, chỉ cần thêm chữ “ung thư” vào là lập tức tràn đầy tuyệt vọng.
Kỷ lão gia ngồi ngẩn người rất lâu, rồi chậm rãi nói:
“Lão Du, ngày mai khi Mộc Uyển đến, ông pha cho bà ấy một ấm trà hoa mà bà ấy thích nhất. À đúng rồi, bà ấy thích ăn đồ ngọt. Mấy hậu bối nhà họ Mộc không cho bà ấy ăn, sợ bị tiểu đường… Tiểu đường thì chưa mắc, vậy mà lại bị ung thư não. Cứ để bà ấy ăn uống thoải mái đi, kẻo mai mốt xuống mồ rồi vẫn còn nhớ mấy món ngọt này.”
Quản gia Du cẩn thận ghi nhớ từng điều một.
Dung Ngộ an ủi con trai một chút, rồi cùng Đoá Đoá luyện đàn đến chín giờ tối. Sau đó cô ghé qua phòng Kỷ Chu Dã, giải cho cậu mấy bài vật lý, rồi mới về phòng nghỉ.
Ngủ mơ mơ màng màng, không biết là mấy giờ, bỗng nghe tiếng động từ dưới lầu truyền lên.
Cô vén chăn bước xuống, đẩy cửa ra, thấy con trai đang ngồi trên giường, vừa lau nước mắt.
“Anh Bảo, sao thế, có chuyện gì vậy?”
Kỷ lão gia vừa thấy mẹ, liền lao vào ôm, nước mắt càng không thể ngừng.
Dung Ngộ cúi xuống, thấy trên màn hình điện thoại là tin nhắn vừa được gia chủ nhà họ Mộc gửi đến:
“Hiền mẫu Mộc Uyển vào lúc ba giờ sáng nay đã qua đời, hưởng thọ 78 tuổi. Tang lễ sẽ được tổ chức vào…”
“Nếu biết bà ấy không qua nổi đêm nay, dù thế nào con cũng sẽ giữ bà ấy lại dùng bữa.” Kỷ lão gia nghẹn giọng, “Nếu không phải nhờ bà ấy khi xưa thúc giục con học tập, con đã chẳng thể đỗ đại học. Con luôn biết ơn bà ấy… nhưng chưa từng một lần trực tiếp nói lời cảm ơn…”
Ông vội lau nước mắt, nhưng nước đã theo nếp nhăn chảy xuống, đọng thành giọt nơi cằm, rơi lên người Dung Ngộ.
Cô nhẹ nhàng vỗ lưng ông:
“Đợi trời sáng, mẹ sẽ cùng con đi tiễn Mộc lão phu nhân đoạn đường cuối.”
Kỷ lão gia không ngủ được, ngồi ngoài ban công, khàn giọng kể cho Dung Ngộ nghe chuyện thú vị thời đi học năm xưa.
Trời dần sáng.
Kỷ Chỉ Uyên sắp xếp xe, đi cùng hai vị trưởng bối đến nhà họ Mộc.
Trước cổng, họ gặp Hải lão gia và Tư lão gia cũng vừa tới. Hai người này đều là bạn học của Mộc Uyển.
Di ảnh đặt ngay chính diện, trong ảnh là nụ cười rạng rỡ, có lẽ chụp vào hơn ba mươi năm trước, khi bà mới hơn bốn mươi tuổi, độ tuổi đẹp nhất, chín chắn nhất của một người phụ nữ.
Người nhà họ Mộc nói:
“Khi mẫu thân qua đời, bà ra đi rất bình thản. Sau khi được chẩn đoán ung thư não, bà từng nói, hy vọng bản thân có thể ra đi xinh đẹp, và mong mọi người có thể vui vẻ tiễn bà sang thế giới bên kia.”
Kỷ lão gia khẽ nói:
“Mộc Uyển, cảm ơn bà, đi đường bình an.”
Hải lão gia lạc quan nói:
“Nghe nói giai đoạn cuối của ung thư não rất đau đớn, bà ấy có thể ra đi trong giấc ngủ, vậy là rất có phúc. Chúng ta cũng đến để hưởng chút phúc khí này.”
Tư lão gia lau nước mắt:
“Hôm lễ Tình nhân vừa rồi, tôi còn tặng bà ấy một bó hoa, nhưng bà chẳng đáp lại. Hy vọng kiếp sau có duyên được làm vợ chồng.”
Hải lão gia trừng mắt:
“Hóa ra ông thầm mến bà ấy?”
Tư lão gia buồn bã, im lặng không nói.
Sau khi Dung Ngộ thắp một nén hương, cả nhóm mới rời đi.
Thấy ba ông lão tâm trạng sa sút, cô nghĩ một lát rồi nói:
“Chiều nay hình như ở Hải Thành có một buổi hòa nhạc, mọi người có muốn đi nghe cho khuây khoả không?”
Cả ba đều không phản đối.
Kỷ Chỉ Uyên lái xe, đưa nhóm trưởng bối tới nơi. Vì đến bất ngờ, không mua được phòng VIP, chỉ mua được ghế hàng sau, bốn người đành ngồi chen với khán giả thường.
Hải lão gia than:
“Lão Kỷ, cháu trai trưởng của ông làm việc chẳng ra gì, lại để chúng ta ngồi chỗ chật chội thế này.”
Tư lão gia cau mày:
“Tôi lo nhất là vấn đề vệ sinh, ghế ở khu thường ai biết đã có bao nhiêu người ngồi qua?”
Kỷ lão gia:
“Không muốn nghe thì cút.”
Hai ông lão lập tức im bặt.
Buổi hòa nhạc bắt đầu.
Dung Ngộ vốn là người yêu âm nhạc, nhưng những năm qua cô không có nhiều thời gian cho sở thích này.
Cô rất mong chờ buổi hòa nhạc bất ngờ này.
Đèn dần tắt, nhạc trưởng giơ cao cây đũa chỉ huy, mấy người cùng lúc ngồi thẳng lưng.
Không ngờ đây lại là bản nhạc viết về mẹ. Âm điệu chậm rãi mở ra như một bức thư, tiếng violin nhẹ nhàng như gió thoảng, rồi clarinet hòa vào với âm sắc ấm áp. Bất chợt, khi cello độc tấu vang lên, giai điệu trầm xuống, nhuốm đầy bi thương, nghe là biết tác giả đang tưởng nhớ người mẹ đã khuất…
Tim Dung Ngộ khựng lại.
Cô quay đầu nhìn.
Ôi chao, ba ông già này, ai nấy mắt đều đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, bắt đầu nhớ về người thân đã mất.
Vốn dĩ đến đây là để an ủi họ, ai dè… hình như lại càng làm họ buồn hơn.
“Mẹ…” Kỷ lão gia tựa đầu vào vai Dung Ngộ, vừa khóc vừa sụt sịt, “Năm đó mẹ đột ngột qua đời, trời đất của con như sụp xuống. Con còn chẳng biết mình đã vượt qua thế nào! Mẹ không hiểu đâu, một đứa trẻ tám tuổi mất mẹ thì đau khổ thế nào… mẹ ơi…”
Tư lão gia đang lén lau nước mắt bỗng khựng lại:
“Lão Hải, hình như tôi nghe thấy lão Kỷ gọi Dung tiểu thư là ‘mẹ’.”
Hải lão gia ồm ồm đáp:
“Ông bị bệnh tai thì đi bệnh viện đi, nói nhảm gì vô lý thế.”
Ông quay đầu nhìn, giật mình suýt rớt cả mắt.
Lão Kỷ không biết xấu hổ, lại dám gục lên người Dung tiểu thư mà khóc, nước mắt nước mũi chùi hết vào áo cô.
Quan trọng là Dung tiểu thư lại mang vẻ mặt đầy… từ ái?
Khoan đã, một nữ sinh cấp ba mà lại có vẻ từ ái thế này?
Nhưng nghĩ kỹ, mỗi khi đối diện với Dung tiểu thư, ông và lão Tư đều chẳng hiểu sao lại thấy mình như thấp đi một bậc… Chẳng lẽ là thật?
Tư lão gia:
“Mẹ ruột của lão Kỷ cũng tên là Dung Ngộ, trùng tên hoàn toàn, chẳng lẽ là dì Dung chuyển thế?”
Hải lão gia:
“Không hợp lý.”
Tư lão gia:
“Ông nhìn khí chất của cô ấy đi, chẳng giống cô gái mười tám tuổi chút nào. Lại còn vào hẳn Viện nghiên cứu Hàng không Vũ trụ, năm xưa dì Dung cũng là giáo sư, chắc chắn là cùng một người!”
Hải lão gia:
“Tôi không nghĩ thế.”
Tư lão gia:
“Lão Kỷ ngày càng không nghiêm túc, như một thằng nhóc hôi sữa, tôi biết là có nguyên nhân mà…”
Hàng ghế trước quay lại, bực bội:
“Hai ông nói mãi chưa xong à, ồn c.h.ế.t đi được.”
Cả hai lập tức im lặng, nhưng mắt thì không chịu yên, cứ len lén liếc nhìn Dung Ngộ.
Khi buổi hòa nhạc kết thúc, vừa bước ra ngoài —
Hải lão gia lên tiếng:
“À đúng rồi, dì Dung … à không, Dung tiểu thư.”
Phải tin vào khoa học! Ông phải tin vào khoa học! Không thể bị lão Tư ngốc nghếch này làm lung lay!
Tư lão gia kéo Kỷ lão gia ra một góc, khẽ hỏi:
“Dung tiểu thư chính là dì Dung, đúng không?”
Kỷ lão gia như bị dẫm trúng đuôi:
“Tất nhiên là không!”
Ông nghiêm mặt:
“Lão Tư, triết học nói rồi, vật chất quyết định ý thức. Mẹ tôi mất lâu rồi, ý thức cũng không tồn tại nữa. Ông đừng suy nghĩ linh tinh. Nếu để người ta biết đường đường là người đứng đầu nhà họ Tư mà lại mê tín phong kiến, cổ phiếu nhà ông sẽ rớt đấy!”
Lão Tư vẫn cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng không nói ra được. Thôi, ba người thì ông là đần nhất, đần thì nghe người thông minh vậy.
Dung Ngộ đứng bên cạnh, khẽ bật cười.
Hải lão gia đứng sững lại.
Nụ cười này… thật sự, rất giống… Dì Dung.