Bà Cố 18 Tuổi - Chương 230.
Cập nhật lúc: 07/09/2025 07:21
Là cha trên danh nghĩa của Dung Ngộ, Dung Vọng Thiên quả thật nên đi cùng sang Cảng Thành.
Ông đứng bên cạnh Bùi Nhã Như, vừa nhìn thấy hai nhân vật lớn của Nhà họ Kỷ, một là người sáng lập, một là người nắm quyền hiện tại lại đích thân tiễn Dung Ngộ, ông vẫn không khỏi kinh ngạc.
Dù đã sớm biết con gái mình được Nhà họ Kỷ vô cùng coi trọng, nhưng mỗi lần tận mắt thấy cảnh này, ông vẫn thấy chấn động.
Ông nhanh chân bước lên:
“Làm phiền Kỷ lão gia và Kỷ tổng rồi, hành lý của con bé cứ giao tôi, tôi sẽ làm thủ tục lên máy bay.”
Kỷ Chỉ Uyên giọng nhàn nhạt:
“Chúng tôi cũng có việc ở Cảng Thành, tiện thể làm cùng luôn.”
Anh và vệ sĩ mỗi người kéo hai chiếc vali, đi về phía quầy làm thủ tục.
Kỷ lão gia thì mặt lạnh, khí thế toát ra bức người, đứng ngay bên Dung Ngộ với vẻ “người lạ chớ lại gần”.
Tống phu nhân định tiến lại bắt chuyện, đây là người sáng lập Nhà họ Kỷ, chỉ cần nói vài câu, thêm được liên hệ cũng tốt, nhưng vừa đi được hai bước đã bị Tống Hoài kéo lại:
“Mẹ, hình như con mất tai nghe rồi, mẹ giúp con tìm thử.”
Tống phu nhân đành bỏ ý định.
Cả nhóm lên máy bay.
Vé của Dung Ngộ do trường mua nên Kỷ lão gia cũng không đặt hạng nhất, đúng lúc làm thủ tục để cả ba ngồi cùng nhau.
Dung Ngộ ngồi sát cửa sổ, Kỷ lão gia ở giữa, Kỷ Chỉ Uyên ngồi ngoài cùng, thân hình cao lớn che chắn toàn bộ tầm nhìn của người khác.
“Con đã hơn ba mươi năm chưa sang Cảng Thành rồi.” Kỷ lão gia hạ giọng nói với Dung Ngộ, “Nghe nói bên đó có ngôi chùa rất linh, cầu gì được nấy, chỉ cách sân bay chừng hai mươi phút đi xe, mẹ hay là mình ghé bái trước?”
Dung Ngộ hỏi:
“Anh Bảo muốn cầu gì?”
Kỷ lão gia nhìn mây trắng chồng chất ngoài cửa sổ, chậm rãi nói:
“Cầu chư vị thần tiên phù hộ cho con sống thêm vài năm nữa.”
Tim Dung Ngộ khẽ thắt lại.
Cô đưa tay vuốt gương mặt đầy nếp nhăn của ông:
“Được, mẹ sẽ đi cùng con.”
Kỷ lão gia lẩm bẩm thêm vài câu rồi dựa vào vai mẹ ngủ thiếp đi.
Dung Ngộ gọi tiếp viên xin một chiếc chăn, đắp cho con trai, rồi tiếp tục đọc sách.
Ngay lúc máy bay sắp hạ cánh, trong khoang bỗng vang lên tiếng hét hoảng loạn:
“Không xong rồi, cứu với! Có bác sĩ nào trên máy bay không? Đậu Đậu, Đậu Đậu, con đừng doạ mẹ!”
Một nữ hành khách ở hàng ghế phía trước ôm một đứa trẻ tầm ba, bốn tuổi, mặt mày hoảng loạn, tuyệt vọng.
Thằng bé ho dữ dội, trợn mắt, môi tím tái, tình hình trông vô cùng nghiêm trọng.
Tiếp viên nhanh chóng chạy tới, vừa định phát loa tìm bác sĩ thì “Tôi là bác sĩ nhi khoa.” Một người phụ nữ nhanh chóng bước lên, đưa giấy tờ chứng minh cho tiếp viên, rồi trải tấm chăn xuống sàn:
“Xin mời phụ huynh đặt cháu nằm thẳng xuống, tôi kiểm tra trước.”
Kỷ Chỉ Uyên hơi sững lại.
Là bác sĩ Ôn — Ôn Nghiên.
Người phụ nữ này luôn cho anh cảm giác rất quen thuộc, như đã gặp ở đâu rồi.
Anh nhìn cô cúi xuống, thuần thục kiểm tra đồng tử và họng của đứa bé, đồng thời nhanh chóng hỏi:
“Ba ngày nay bé có bị cảm không?”
“Mấy hôm nay cháu hơi sổ mũi.” Người mẹ vừa khóc vừa nói, “Sáng nay trước khi lên máy bay chỉ hơi ho thôi…”
“Ho tiếng khàn như tiếng hải cẩu, hõm xương đòn rút lõm, phù nề dưới thanh môn, rất có khả năng là tắc nghẽn thanh quản.” Giọng Ôn Nghiên dồn dập, “Tiếp viên, trên máy bay có túi cấp cứu không? Tôi cần một số loại thuốc…”
Túi cấp cứu được đưa tới đơn giản hơn dự đoán, Ôn Nghiên nhanh chóng lục tìm, sắc mặt trầm xuống:
“Chỉ có adrenaline, không có máy khí dung.”
Người mẹ gần như suy sụp:
“Sao lại là tắc thanh quản? Có nguy hiểm tính mạng không? Làm sao bây giờ, Đậu Đậu của tôi…”
Ôn Nghiên đảo mắt quanh khoang, cầm lấy một chai nước khoáng, lập tức đổ hết nước, dùng khăn ướt sát khuẩn, rồi lấy kim tiêm và mặt nạ dưỡng khí từ túi cấp cứu, cắt bỏ đáy chai, pha loãng thuốc, nối với mặt nạ, một chiếc máy khí dung đơn giản đã được chế tạo ngay tại chỗ.
Cô đặt thiết bị vào miệng mũi cậu bé, giọng dịu dàng:
“Bảo bảo nghe thấy dì không? Ngoan, đừng sợ, hít sâu nhé…”
Hành khách và tiếp viên xung quanh nín thở, sợ ảnh hưởng đến việc cứu chữa.
Cả hơi thở của Kỷ Chỉ Uyên cũng khẽ chậm lại, ánh mắt anh không tự chủ rơi vào người Ôn Nghiên, cô chuyên tâm đến mức không bị xao nhãng bởi bất kỳ điều gì, giọng nói ấm áp, bình tĩnh xoay xở giữa ranh giới sống chết… khiến người ta khó mà dời mắt.
Chỉ đến khi xác nhận nguy hiểm đã được giải trừ, Ôn Nghiên mới thở phào một hơi:
“Bé tạm thời đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng. Sau khi hạ cánh, lập tức đưa đến bệnh viện để được điều trị chuyên sâu hơn.”
Người mẹ xúc động không ngừng nói lời cảm ơn.
Ôn Nghiên xua tay, không để tâm quá nhiều.
Cô chợt cảm nhận được một ánh nhìn mạnh mẽ rơi lên mình, quay đầu lại liền chạm ngay vào đôi mắt của Kỷ Chỉ Uyên, lập tức cả người cứng đờ.
Cô thường xuyên tiếp xúc với các ông bố của những đứa trẻ bệnh nặng, trong đó không ít là giới tinh anh, nhưng chưa từng có ai khiến cô có cảm giác quen thuộc mãnh liệt như Kỷ Chỉ Uyên, một sự quen thuộc như ẩn sâu trong tất cả giác quan, khiến cô chỉ muốn tránh xa.
“Bác sĩ Ôn.” Kỷ Chỉ Uyên là người mở lời trước, “Trùng hợp thật, cô cũng đi Cảng Thành sao?”
Trong lòng Ôn Nghiên dấy lên một gợn sóng, nhưng bề ngoài vẫn giữ vẻ bình thản, mỉm cười đáp:
“Tôi tới Cảng Thành tham gia một hội thảo y khoa.”
“Thì ra cô chính là bác sĩ Ôn.” Kỷ lão gia vui vẻ ra mặt, “Đoá Đoá nhà tôi ngày nào cũng nhắc tới bác sĩ Ôn, tôi sớm đã muốn mời cô tới nhà chơi.”
“Ngài chắc là ông cố của Đoá Đoá, Dung tiểu thư cũng có mặt.” Ôn Nghiên mỉm cười, “Đoá Đoá bảo rất thích ông cố, vì ông cố luôn chịu chơi cùng bé.”
“Con bé hư hỏng, chỉ biết bôi xấu danh tiếng của tôi.” Kỷ lão gia lập tức trợn mắt, “Xem lần này tôi có dạy lại nó không.”
Ôn Nghiên bật cười thành tiếng.
Ghế của cô ở ngay phía sau Dung Ngộ, chỉ cần Kỷ lão gia quay đầu là có thể trò chuyện với cô. Hai người câu được câu chăng, Dung Ngộ thỉnh thoảng xen vào vài lời, tuy câu chuyện chỉ xoay quanh Đoá Đoá nhưng khoảng cách đã gần hơn nhiều.
Khi nhắc tới việc Đoá Đoá sắp tham gia một cuộc thi piano, Kỷ lão gia lại không rõ tên gọi cụ thể, Kỷ Chỉ Uyên đúng lúc bổ sung:
“Là Cuộc thi piano thiếu niên quốc tế mở rộng, tổ chức tại Nhà hát Giao hưởng Hải Thành.”
Trong đầu Ôn Nghiên toàn vang lên tiếng cười nói của Đoá Đoá.
Cô đã rất lâu rồi chưa gặp lại con bé, thực sự rất nhớ bé.
Cô do dự một chút rồi hỏi:
“Cuộc thi đó diễn ra khi nào?”
Kỷ Chỉ Uyên trả lời:
“Cuối tuần sau. Nếu bác sĩ Ôn rảnh, có thể tới cổ vũ cho Đoá Đoá.”
Ôn Nghiên gật đầu đồng ý.
Máy bay nhanh chóng hạ cánh xuống sân bay Cảng Thành.
Ôn Nghiên có người đón sẵn, vẫy tay chào tạm biệt mọi người.
Dung Ngộ nói với Bùi Nhã Như một tiếng, rồi đi làm chút việc trước.
Dung Vọng Thiên tò mò hỏi:
“Tiểu Ngộ, đây là lần đầu con tới Cảng Thành, nơi đây con đâu quen thuộc, định làm gì? Để ba đi cùng.”
“Không cần phiền Dung tổng.” Kỷ Chỉ Uyên liếc Dung Vọng Thiên, rồi quay sang Bùi Nhã Như:
“Cô giáo Bùi yên tâm, trước năm giờ chiều tôi sẽ đưa Dung Ngộ về khách sạn, không làm chậm trễ việc chính.”
Bùi Nhã Như gật đầu:
“Đi đường cẩn thận.”
Dung Vọng Thiên day trán.
Ông đã gác lại toàn bộ công việc để sang Cảng Thành, chỉ vì một việc: tháp tùng con gái lớn đi thi.
Thế nhưng… con gái lớn dường như chẳng cần ông ở bất cứ chỗ nào.
Quả thật ông thấy mình đúng là một người cha thất bại.