Bà Cố 18 Tuổi - Chương 238.
Cập nhật lúc: 07/09/2025 07:23
Sau vòng loại môn Vật lý, giữa chặng có một ngày nghỉ.
Dung Ngộ quyết định đi cùng con trai đến bệnh viện Lý thị xem thử, chủ yếu là lo ông con này vì khát sống mà bị người ta lừa gạt.
Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Kỷ Chỉ Uyên đã sắp xếp xe, đưa hai vị trưởng bối cùng đi.
Bệnh viện Lý thị là bệnh viện tư nhân lớn nhất ở Cảng Thành, thành lập hơn ba mươi năm trước, ngay từ khi khai trương đã nhanh chóng đứng vững chân ở Cảng Thành và ngày càng phát triển.
Đi vào bệnh viện, họ chờ ở khu nghỉ để được tiếp đón. Khi đi ngang qua cửa một phòng họp, một giọng nữ nói tiếng Anh trong trẻo vang ra từ cánh cửa khép hờ:
“… Tôi cho rằng mục tiêu chỉnh sửa gen này cần được đánh giá lại.”
Giọng nữ sạch sẽ, dứt khoát khiến Kỷ Chỉ Uyên vô thức quay đầu, qua tấm kính nhìn thấy cảnh trong phòng họp.
Bảy tám chuyên gia ngoại quốc tóc vàng mắt xanh ngồi quanh bàn dài, còn người phụ nữ châu Á đứng trước màn hình trình chiếu, tay cầm bút laser. Dưới áo blouse trắng lộ ra một đoạn sơ mi lụa màu hạnh nhạt, ngón tay cô khẽ điểm, slide nhảy sang một nhóm bản đồ nhiễm sắc thể.
“Là bác sĩ Ôn.” Kỷ lão gia mở lời “Không ngờ bác sĩ Ôn lại đang tổ chức hội thảo y học ở bệnh viện Lý thị.”
Ánh mắt Kỷ Chỉ Uyên sâu thẳm:
“Cô ấy rất xuất sắc.”
Còn trẻ tuổi mà đã lên tới chức phó chủ nhiệm khoa Nhi, đứng trước bao nhiêu danh y vẫn trò chuyện ung dung, trầm ổn tự tin. Anh rất thưởng thức kiểu phụ nữ như vậy.
Người ta vẫn nói phụ nữ mộ cường.
Đàn ông cũng vậy.
“Xin hỏi, có phải Kỷ lão gia không ạ?”
Một bác sĩ trẻ bước tới, câu hỏi của anh ta cắt ngang sự tập trung của Kỷ Chỉ Uyên.
Giọng Kỷ lão gia nghiêm nghị:
“Là tôi.”
“Xin mời đi lối này.” bác sĩ trẻ dẫn cả nhóm vào thang máy, lên thẳng văn phòng tầng 18 “Viện trưởng, Kỷ lão gia đã đến.”
“Kỷ lão gia mời ngồi.” viện trưởng Lý, trạc hơn sáu mươi, đứng dậy rót trà đặt xuống “Nếu ông đã suy nghĩ kỹ và muốn tham gia dự án này, chúng tôi có thể sắp xếp kiểm tra sức khỏe trước.”
Kỷ lão gia nhìn sang Dung Ngộ.
Có nên làm dự án này hay không, vẫn phải để “mẹ” ông quyết định. Dù sao một mũi tiêm cũng tận ba mươi triệu đô la Mỹ, ông không có nhiều tiền như vậy.
Dung Ngộ hỏi:
“Thành phần cụ thể của loại thuốc cải lão hoàn đồng này là gì, có tiện tiết lộ không?”
“Xem ra cháu gái Kỷ lão gia vẫn còn chút nghi ngờ với dự án của chúng tôi.” viện trưởng Lý xoay người, lấy từ ngăn kéo ra vài tập báo cáo “Đây là ba trường hợp bệnh nhân cao tuổi vừa tiêm gần đây, tế bào cơ tim của họ trung bình trẻ hơn mười năm. Những con số này đủ để chứng minh hiệu quả của thuốc.”
Dung Ngộ lật xem báo cáo, các số liệu trên mọi phương diện đều không thấy vấn đề.
Viện trưởng Lý ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Người trong ngành đều biết, chất kích hoạt enzyme telomerase có thể làm chậm lão hóa, kéo dài tuổi thọ. Nhưng tại sao chỉ mình bệnh viện Lý thị nghiên cứu thành công? Vì chúng tôi đã khởi động dự án này từ hai mươi năm trước, mỗi năm đầu tư tới hai ngàn tỷ đô la Mỹ. Từng năm từng năm bỏ vốn mới có thành quả hôm nay. Ba mươi triệu đô một mũi, thật ra không hề đắt.”
“Hơn nữa” ông mỉm cười “với gia sản của Kỷ lão gia, ba mươi triệu đô chỉ như muối bỏ biển. Dùng chút tiền này để cơ thể trẻ lại mười năm, chẳng phải rất đáng sao?”
Nhìn những con số đó, Kỷ lão gia rung động dữ dội.
Ông đã bảy mươi tám tuổi, rõ ràng cảm nhận được cơ thể mình sa sút. Trước đây, già thì già, c.h.ế.t thì chết, ông không mấy bận tâm.
Nhưng bây giờ…
“Mẹ” vẫn còn trẻ, mới mười tám tuổi.
Còn ông, đã gần đất xa trời.
Làm sao ông chấp nhận rời xa “mẹ”?
Làm sao ông nỡ để “mẹ” mất ông?
Bắt gặp ánh mắt khát khao của con trai, tim Dung Ngộ mềm xuống.
Cô khép báo cáo lại:
“Vậy thì kiểm tra sức khỏe trước đi.”
Viện trưởng Lý mỉm cười:
“Để tránh xảy ra sự cố ngoài ý muốn khi tiêm, cần ít nhất một người nhà cùng làm xét nghiệm máu. Xin hỏi, ai trong số mọi người sẽ làm?”
Ánh mắt Dung Ngộ hơi trầm xuống:
“Sự cố ngoài ý muốn?”
“Cô đừng lo.” viện trưởng Lý đáp “Sinh con bình thường cũng có thể gặp rủi ro, nhưng với y học hiện đại, tỉ lệ tai biến đã được giảm tới mức có thể bỏ qua. Khi tiêm thuốc, sự cố lớn nhất là phản ứng dị ứng, nhưng xin yên tâm, chúng tôi có phương án xử lý cụ thể…”
Nghe vậy, Dung Ngộ mới gật đầu.
Kỷ Chỉ Uyên lên tiếng:
“Để tôi đi cùng kiểm tra.”
Cả nhóm được đưa vào phòng khám, cũng là kiểu kiểm tra sức khỏe tổng quát thường thấy: lấy máu, chụp X-quang, siêu âm… đủ thứ.
Hơn một tiếng sau, cuối cùng cũng xong.
Một số kết quả phải đến ngày mai mới có, vì vậy mũi tiêm được sắp xếp vào ngày mai.
Kỷ lão gia đầy mong chờ:
“Lão Từ ở ngân hàng Cảng Thành tiêm xong hôm sau đã leo núi được rồi. Mẹ à, chờ xem nhé, sau này tuần nào con cũng sẽ đưa mẹ đi leo núi, chèo thuyền, du ngoạn khắp non sông tươi đẹp của Tổ quốc.”
Dung Ngộ xoa đầu ông:
“Được.”
“Ờm…” Kỷ Chỉ Uyên khẽ ho “Cháu đã gọi vệ sĩ tới đón, bà cố và ông nội về khách sạn trước nhé, cháu còn chút việc phải làm.”
Kỷ lão gia tò mò:
“Việc gì…”
Nhưng bị Dung Ngộ lấy tay bịt miệng:
“Chuyện của người trẻ, bớt hóng.”
Kỷ Chỉ Uyên ngồi ở cửa khu nghỉ ngơi hơn nửa tiếng, rồi trông thấy Ôn Nghiên trong áo blouse trắng chuẩn bị tan ca.
Anh đứng dậy bước tới:
“Bác sĩ Ôn.”
Ôn Nghiên đang mải nghĩ chuyện công việc, bị anh bất ngờ gọi liền giật mình:
“Kỷ… Kỷ tổng, sao anh lại ở đây?”
“Đưa người lớn trong nhà đi kiểm tra sức khỏe, đúng lúc thấy bác sĩ Ôn đang bận.” Kỷ Chỉ Uyên liếc đồng hồ “Giờ này chắc cô tan ca rồi nhỉ? Có rảnh ăn bữa cơm không?”
Ôn Nghiên còn chưa kịp từ chối, anh đã nói tiếp:
“Bác sĩ Ôn đừng hiểu nhầm, tôi muốn nhờ cô ở Cảng Thành giúp chọn cho Đóa Đóa một món quà. Mời ăn cơm coi như cảm ơn.”
Nhắc đến Đóa Đóa, nụ cười của Ôn Nghiên trở nên dịu dàng hơn hẳn:
“Được, để tôi thay đồ.”
Cô cởi blouse trắng, khoác áo măng-tô đen, đi giày bệt. Đứng cạnh Kỷ Chỉ Uyên, đỉnh đầu cô chỉ ngang tai anh. Chiều cao này với nữ giới đã là hiếm.
Lúc ấy, Kỷ Chỉ Uyên chợt nhớ lời Đóa Đóa từng nói, vì cô bé cao nhất lớp, lúc xếp hàng luôn đứng cuối cùng, mà còn tủi thân lắm.
Tháng trước, anh đưa Đóa Đóa đi khám, bác sĩ cũng bảo, với gen tốt như vậy, sau này ít nhất sẽ cao trên 1m70.
Anh cao.
Mẹ Đóa Đóa cũng cao.
Chiều cao của bác sĩ Ôn… gần như vậy.
Ôn Nghiên quay lại nhìn anh:
“Kỷ tổng, sao thế?”
Kỷ Chỉ Uyên mở cửa xe:
“Lên xe, chúng ta đi ăn trước.”
Anh chọn một nhà hàng Hoa Hạ bình dân, gọi mấy món đơn giản, khiến Ôn Nghiên thấy thoải mái hơn nhiều.
Ăn xong, họ đi mua quà cho Đóa Đóa.
Kỷ Chỉ Uyên theo thói quen định bước vào mấy trung tâm thương mại xa hoa.
Ôn Nghiên đưa tay kéo anh lại:
“Mấy bé gái không thích cái đó đâu, chúng thích đồ lấp lánh, lông mềm mịn. Chúng ta đi phố này.”
Đó là một con phố đi bộ, hai bên toàn các cửa hàng thủ công, búp bê, thú nhồi bông, thu hút rất nhiều cô gái trẻ ghé chọn.
“Cái này thế nào?” Ôn Nghiên cầm một con thỏ nhỏ “Thỏ kết hợp văn hóa địa phương Cảng Thành, rất đặc biệt, Đóa Đóa chắc sẽ thích.”
Cô vừa quay lại, thì bất ngờ bị một cậu bé va mạnh vào.