Bà Cố 18 Tuổi - Chương 245.

Cập nhật lúc: 07/09/2025 07:24

Lý Xuân Sinh đã bị căn bệnh thận hành hạ suốt nhiều năm.

Là người nắm trong tay nguồn lực y tế đỉnh cao, ông từng thông qua kênh tư nhân tìm được một quả thận hoàn hảo khi mới ngoài sáu mươi, ca phẫu thuật lúc ấy rất thành công.

Nhưng, hơn ba mươi năm trước, trình độ y tế làm sao so được với hiện tại. Vài năm sau mổ, cơ thể ông bắt đầu xuất hiện phản ứng thải ghép mãn tính, phải dùng thuốc ức chế miễn dịch lâu dài, khiến sức đề kháng giảm mạnh, liên tục bị nhiễm trùng.

Bao năm nay, ông vẫn tìm kiếm nguồn thận khắp thế giới.

Khi cuộc đời đã gần chạm tới điểm cuối, cuối cùng ông cũng đợi được.

Với tuổi tác này, phẫu thuật là vô cùng nguy hiểm.

Nhưng nếu không thay một quả thận trẻ và khỏe hơn, ông cũng chẳng sống nổi quá ba tháng.

So đi tính lại, ông quyết định nằm lên bàn mổ.

Bác sĩ đang làm kiểm tra cuối cùng, mọi chỉ số đều bình thường, chuẩn bị đưa ông sang phòng phẫu thuật thì—

Trợ lý vội vã bước vào:

“Có người muốn gặp Chủ tịch một lát.”

Lý Xuân Sinh khoát tay:

“Không gặp.”

“Nhưng…” Trợ lý dâng lên một bức tranh, “Đây là bức họa vị tiểu thư ấy nhờ tôi chuyển cho Chủ tịch, cô ấy nói mình là cố nhân của ngài.”

“Cố nhân?”

Hai chữ này khiến Lý Xuân Sinh khựng lại.

Khi thấy bức tranh, ông hoàn toàn sững sờ, giật lấy nó, đôi mắt khóa chặt vào hình ảnh bà lão dưới gốc cây, bất chợt hoe đỏ.

Đó là… bà ngoại ông.

“Nhanh, mời vào.”

Giọng ông hơi run.

Người sống đến tuổi này, bạn bè cùng thế hệ sớm đã không còn, huống hồ là thế hệ trước.

Bà ngoại ông mất đã hơn bảy mươi năm, thời gian cuồn cuộn trôi qua, nhưng hình bóng của bà, ông chưa bao giờ dám quên.

Ông mồ côi cha mẹ từ nhỏ, họ hàng không đoái hoài, là bà ngoại đã nuôi ông khôn lớn.

Nhờ trí nhớ tốt, học giỏi, ông được bà vét hết gia sản cho ăn học. Sau này, ông được chính phủ chọn làm du học sinh.

Dù chính phủ lo học phí và vé tàu, nhưng chi phí sinh hoạt lại là khoản khổng lồ, bà ngoại đã bán cả căn nhà tổ tiên để đưa cho ông.

Thế nhưng ông lại không may mắn, số tiền ấy bị trộm mất ngay trên chuyến tàu ra nước ngoài.

“Tiểu thư, mời vào.”

Lý Xuân Sinh ngẩng đầu nhìn người bước vào, lại là một cô gái trẻ.

Ông còn tưởng sẽ là một bậc trưởng bối trong làng, mang bức tranh này làm tín vật nhận thân, sao lại là một cô gái trẻ như vậy?

Ông nén xúc động, hỏi:

“Trưởng bối nhà cô họ gì?”

Dung Ngộ thản nhiên đáp:

“Họ Dung.”

Cô khéo léo che đi Kỷ Yến Đình phía sau.

Kỷ Yến Đình cải trang thành ông lão, lưng khom, dáng người co rút, hoàn toàn không gây chú ý.

Không ai để ý, ở cổ áo anh gắn một chiếc camera nhỏ xíu.

Ảnh đế Ngôn Đình từ khi debut đến nay luôn tập trung đóng phim, phát hành album, hiếm khi tham gia show giải trí, càng chưa từng livestream.

Kênh của anh vừa mở, fan lập tức náo loạn.

[Cả đời này cũng được thấy anh mình livestream, tôi sướng muốn xỉu.]

[Ảnh đế mở live mà không hề báo trước, mà… sao góc quay này lạ thế, toàn quay xuống sàn?]

[Quản lý đâu, trợ lý đâu, sao không chỉnh góc máy, tụi tôi muốn xem cận mặt anh, không phải sàn nhà nha!]

Bỗng, trong khung hình xuất hiện một bàn tay.

Làm một ký hiệu.

[Đây là ám hiệu ‘im lặng’ mà anh trai từng dùng ở concert.]

[Anh trai bảo chúng ta im lặng xem live.]

[Cảm giác sắp có chuyện thú vị đây.]

[…]

Trong văn phòng, Lý Xuân Sinh lại hỏi:

“Bức tranh này, cô lấy ở đâu?”

Dung Ngộ bước lên, xuất hiện trong khung hình camera.

[Ôi, đây chẳng phải là Dung Ngộ sao?]

[Ủa? Sao cô ấy lại ở trong live của anh chúng ta?]

[Lần chung kết show tuyển chọn, Ngôn Đình còn viết riêng lời trao giải cho cô ấy, lúc đó tôi đã thấy quan hệ hai người không hề đơn giản.]

[Đừng nói đến Dung Ngộ vội, mọi người không thấy ông lão kia quen quen sao? Hình như là người sáng lập bệnh viện Lý thị ở Cảng Thành?]

[Người sáng lập Lý thị chắc sắp c.h.ế.t rồi, sao có thể livestream?]

[Các bạn không nhận ra à, góc quay của anh trai hình như đang quay lén?]

[…]

“Bức tranh này là tôi vẽ.” Dung Ngộ nhìn vào bức họa, “Bà lão trong tranh họ Tiêu, dân làng gọi là bà Tiêu, cả đời sinh ba trai hai gái, ba người con trai đều hy sinh ngoài chiến trường, một người con gái bị bắt cóc, một người mất vì băng huyết khi sinh, chỉ còn lại một đứa cháu ngoại. Bà Tiêu cả đời tằn tiện, dành dụm từng đồng để cho cháu học hành…”

Trong mắt Lý Xuân Sinh đầy vẻ kinh ngạc.

Một cô gái trẻ như vậy, sao lại biết bà ngoại ông họ Tiêu? Cô rốt cuộc là ai?

Bác sĩ bên cạnh khẽ nhắc:

“Chủ tịch, phải vào phòng mổ chuẩn bị rồi.”

Lý Xuân Sinh giơ tay:

“Bảo bên đó đợi thêm chút.”

Ông không biết mình có thể bước xuống bàn mổ hay không, nên phải làm rõ chuyện này khi còn sống.

“Cháu ngoại bà Tiêu rất xuất sắc, được chính phủ chọn làm du học sinh.” Dung Ngộ nói chậm rãi, “Sáu năm sau khi du học trở về, cảnh tượng khi anh ta về nhà chính là như bức tranh này, bà ngoại ngồi dưới gốc cây khâu đế giày, gà trống gáy trên cành, bà bắt con gà trống duy nhất để hầm canh, khoản đãi hai người bạn học thân thiết với cháu ngoại…”

Lý Xuân Sinh kinh ngạc đến cực điểm:

“Cô là ai, sao cả chuyện này cô cũng biết?!”

Môi Dung Ngộ mím chặt.

Bởi vì, cô chính là một trong hai người bạn học ấy.

Cô và Lý Xuân Sinh cùng đợt xuất ngoại, lúc đó Lý Xuân Sinh còn nhỏ, lại bị mất sạch tiền sinh hoạt. Từ nhỏ cô vốn không thiếu tiền, nhà họ Dung luôn làm từ thiện, mỗi năm giúp không biết bao nhiêu học sinh nghèo, nên tự nhiên ra tay giúp đỡ Lý Xuân Sinh.

Cô đã giúp suốt sáu năm.

Lý Xuân Sinh luôn gọi cô là “chị”.

Người thiếu niên thuần khiết, đầy lý tưởng và hoài bão năm xưa, lại biến thành một kẻ đại ác như hôm nay.

Làm sao chấp nhận nổi?

Rất khó chấp nhận.

Có lẽ ánh mắt cô quá thẳng thắn, khiến trong đầu Lý Xuân Sinh bất giác hiện lên bóng dáng một thiếu nữ.

Đó chính là người đã giúp đỡ ông nhiều nhất thời du học.

Cô gái ấy họ Dung… lẽ nào là hậu nhân của Dung Ngộ?

Ánh mắt ông chợt trở nên dịu dàng hơn.

Nhưng—

Ánh mắt Dung Ngộ lại sắc bén như dao.

“Bà ngoại ông đã dốc hết gia sản, hao mòn tâm huyết, chỉ để ông thoát khỏi cảnh hàn vi, đường đường chính chính đứng giữa đất trời!”

“Bạn học ông đưa tay cứu giúp, sưởi ấm giữa mùa đông giá lạnh, chỉ mong ông không phụ những gì đã học, một ngày kia sẽ cứu giúp người!”

“Đất nước dồn hết tài nguyên cho ông du học, những liệt sĩ lấy m.á.u mình trải đường, chỉ mong ông trở thành trụ cột, báo đáp non sông!”

“Thế mà ông thì sao?” Giọng cô như lưỡi kiếm rút ra khỏi vỏ, từng chữ đ.â.m thẳng vào tim, “Ông lấy gì để báo đáp họ? Lấy gì đối diện với lương tâm trời đất?”

“Ông là sinh viên y khoa, đôi tay ông lẽ ra phải cứu người, chứ không phải nhuốm đầy máu!”

“Tri thức của ông lẽ ra phải cứu giúp thiên hạ, chứ không phải biến thành lưỡi d.a.o g.i.ế.c chóc!”

“Ông đã làm biết bao chuyện phản bội nhân tính, rốt cuộc, ông còn xứng với ai?”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.