Bà Cố 18 Tuổi - Chương 310.

Cập nhật lúc: 07/09/2025 07:33

Khi Dung Ngộ và Kỷ lão gia về đến nhà, Kỷ Cảnh Xuyên cũng vừa trở về, cùng đi với cậu còn có Đường Cẩn.

Hai người trẻ đang ở trong bếp giúp đầu bếp chuẩn bị bữa tối.

“Ông nội Kỷ, Dung tiểu thư.” Đường Cẩn lau tay rồi bước ra từ bếp, “Cháu đến Kinh Thành dự một cuộc họp, tiện thể ghé thăm ông nội Kỷ. Đây là loại trà mà ông nội thích nhất.”

Kỷ lão gia cố ý trêu chọc:

“Là đến thăm ông, hay đến tìm A Xuyên?”

Mặt Đường Cẩn hơi đỏ:

“Tất nhiên là chủ yếu vẫn là đến thăm ông nội Kỷ ạ.”

Kỷ lão gia bật cười ha hả.

“Cơm sắp xong rồi.” Kỷ Cảnh Xuyên từ bếp đi ra, “Giờ này rồi, A Dã sao vẫn chưa về?”

Dung Ngộ ngồi xuống bên bàn ăn:

“Mặc kệ nó, chúng ta ăn trước. Tiểu Cẩn, cô ngồi cạnh tôi.”

Đường Cẩn ngẩn ra.

Dung tiểu thư mới mười tám tuổi, nhỏ tuổi hơn cô khá nhiều, vậy mà lại gọi cô là “Tiểu Cẩn”.

Quan trọng hơn, bị Dung tiểu thư gọi như thế, cô lại không thấy khó chịu chút nào, thậm chí còn có cảm giác… đáng ra phải vậy.

Cô ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Dung Ngộ.

Dùng bữa xong, Kỷ Cảnh Xuyên và Đường Cẩn ra ngoài hẹn hò.

Dung Ngộ và con trai ngồi chơi cờ trong phòng khách hơn một giờ, ông liên tục ngáp, cô bèn đuổi đi ngủ. Mãi đến 10 giờ tối, tiếng động cơ xe mới vang lên trong sân.

“Cháu về rồi đây!”

Kỷ Chu Dã bước vào cửa một cách thoải mái, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Dung Ngộ, cậu lập tức khép nép, rụt cổ lại, bước đến cạnh sofa.

Cậu quỳ lên ghế sofa, vừa đ.ấ.m vai cho Dung Ngộ vừa nịnh nọt:

“Sao bà cố tốt với cháu thế, còn cho lái xe đến đón nữa. Hôm nay trận đấu Esports hay cực kỳ, nữ thần Yêu Yêu của cháu lại giành quán quân, cuối cùng cũng đứng vững trong đội. Nếu không phải trên đường về suýt gặp tai nạn, thì hôm nay đúng là hoàn hảo.”

Dung Ngộ nhíu mày:

“Tai nạn à?”

“Bà cố yên tâm, cháu không sao, tài xế cũng không sao.” Kỷ Chu Dã cười cợt, “Cháu hơi mệt, lên lầu nghỉ trước nhé.”

“Đứng lại.” Dung Ngộ lạnh giọng, “Vì xem Esports mà đi trễ, về sớm, thậm chí vắng mặt ở duyệt binh quân huấn, Kỷ Chu Dã, cháu không định giải thích gì sao?”

Kỷ Chu Dã lắc tay cô:

“Bà cố, đừng nghiêm trọng thế mà, chỉ bỏ lỡ duyệt binh thôi, có gì to tát đâu.”

Dung Ngộ không nói, chỉ im lặng nhìn chằm chằm.

Nụ cười của cậu dần tắt, khóe miệng trễ xuống, đầu cúi gằm:

“Trận của Yêu Yêu quan trọng quá, cháu không muốn bỏ lỡ…”

“Không muốn bỏ lỡ trận đấu, nhưng lại bỏ lỡ quân huấn?” Dung Ngộ tức đến bật cười, “Còn định mở công ty? Với thái độ này, cháu nghĩ cháu quản nổi à?”

Kỷ Chu Dã lí nhí:

“Bà cố, cháu không chỉ đơn thuần là xem, mà còn tích lũy kinh nghiệm mở công ty. Cháu đang bàn hợp tác với Yêu Yêu, chỉ cần cô ấy đồng ý làm gương mặt đại diện, công ty sẽ vững chắc.”

“Ngay cả tinh thần tập thể cơ bản cũng không có, người ta dựa vào đâu để tin cháu, để làm gương mặt đại diện?” Dung Ngộ lạnh lùng, “Tự suy nghĩ cho rõ, rốt cuộc là cháu sai ở đâu.”

Cô quay người lên lầu.

Vừa rửa mặt xong, nằm đọc sách thì cửa bị gõ.

Kỷ Chu Dã đứng ngoài, cúi đầu:

“Xin lỗi Bà cố, cháu biết sai rồi. Không nên vì đỗ đại học mà buông thả, công ty phải làm cho ổn, đại học cũng phải học cho tốt, sau này cháu sẽ sắp xếp thời gian hợp lý. À đúng rồi, Bà cố, vài hôm nữa nếu bà rảnh, cháu muốn sắp xếp để bà gặp Yêu Yêu. Nếu bà thấy phù hợp, cháu sẽ cân nhắc hợp tác.”

Dung Ngộ gấp sách lại:

“Tốt nhất sắp xếp vào giờ ăn tối, đừng ảnh hưởng đến buổi tự học tối.”

Kỷ Chu Dã thở phào, lập tức đồng ý.

Dung Ngộ ở nhà vui vẻ nghỉ hai ngày cuối tuần, thứ Hai quay lại trường.

Tiết đại học đầu tiên là Vật lý, người đảm nhận giảng dạy là viện sĩ mới được bổ nhiệm – Liễu Kim Việt .

“Cậu nghe chưa?” Úc Khả Tâm thì thầm, “Tống Hoài là học trò của Viện sĩ Liễu. Cậu ấy đã được nhận làm học trò từ hồi học lớp 12, thật là giỏi ghê.”

Dung Ngộ mỉm cười:

“Cậu cũng rất giỏi, chỉ là chưa gặp đúng thầy thôi.”

Úc Khả Tâm thở dài:

“Hồi trước tôi tưởng mình xuất sắc lắm, nhưng từ khi vào Thanh Hoa, vào lớp Thiên Hành Kiện… thì thấy…”

Cô là người có sở thích đa dạng, hồi cấp ba rất ham tham gia các cuộc thi, nhưng chẳng được huy chương vàng hay bạc nào, chỉ giành được huy chương đồng ở cả ba môn Toán, Lý, Hóa. Thi đại học cũng không giành thủ khoa, chỉ đứng thứ 8 toàn tỉnh.

Vào đây rồi, đúng là thành hạng chót.

Tiết Vân nhàn nhạt mở miệng:

“Đại học chỉ là bước đầu tiên của đời người, đừng tự ti, mau nghe giảng đi.”

Cô ấy thậm chí còn chẳng biết “thi đấu học thuật” là gì, vậy mà vẫn được ngồi trong lớp Thiên Hành Kiện. Từ giờ trở đi, cô và những người xuất sắc này đứng trên cùng một vạch xuất phát, chỉ cần chịu khó học tập, miệt mài nghiên cứu, ắt sẽ có một ngày tỏa sáng.

Giờ giải lao mười phút sau tiết học, Tống Hoài và Liễu Kim Việt trò chuyện vô cùng vui vẻ.

Nhiều người nhìn họ với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Trong lớp chỉ khoảng một phần năm số người là đã nhờ thi đấu hoặc gia đình sắp xếp mà được nhận làm học trò danh sư từ thời cấp ba, nhưng đa phần cũng chỉ là giáo sư, thậm chí có người mới chỉ là phó giáo sư. So với viện sĩ, quả thực chênh lệch rất lớn.

Viện sĩ được tiếp cận nguồn tài nguyên phong phú, dự án nghiên cứu nắm trong tay nhiều vô kể. Là học trò của viện sĩ, quyền lợi và cơ hội có được vượt xa người thường.

Đoạn Phi cầm sách vật lý bước lên bục:

“Viện sĩ Liễu, em có vài câu hỏi muốn thỉnh giáo…”

Liễu Kim Việt tỉ mỉ giải đáp từng câu một.

“Cảm ơn Viện sĩ Liễu.” Đoạn Phi nói, “Em là lớp trưởng lớp Thiên Hành Kiện, sau này viện sĩ có nhiệm vụ gì cần thông báo, có thể liên hệ trực tiếp với em, đây là WeChat của em.”

Tống Hoài mím môi.

Hắn biết lớp trưởng cũng muốn được Viện sĩ Liễu nhận làm học trò.

Hắn từng xem hồ sơ cấp ba của lớp trưởng, vô cùng phong phú, có thể nói còn xuất sắc hơn cả hắn.

Nếu không phải nhờ tham gia cuộc thi vật lý cùng Dung Ngộ và giành huy chương vàng, chưa chắc hắn đã lọt vào tầm mắt của Viện sĩ Liễu.

Bây giờ, ở đây có quá nhiều học sinh ưu tú, hắn thực sự có chút lo sợ Viện sĩ Liễu sẽ nhận thêm nhiều học trò, như vậy, tài nguyên hắn được hưởng sẽ bị san sẻ…

Đến thứ Tư, Dung Ngộ mới được gặp cô giáo của mình — Vân Tiêu Nguyên.

Vân Tiêu Nguyên đã là viện sĩ nhiều năm, hiện giảng dạy không còn là nhiệm vụ chính của bà, nhưng vì quy định từ cấp trên, nên mỗi tuần bà vẫn dạy hai tiết, một tiết cho lớp Thiên Hành Kiện, một tiết cho khoa Toán.

Bà vừa bước vào lớp, cả phòng lập tức yên tĩnh.

Vân Tiêu Nguyên — Viện sĩ khoa Toán, Viện Nghiên cứu Trung ương, Phó viện trưởng Viện Nghiên cứu Toán học Quốc gia, được bầu chọn khi mới bốn mươi hai tuổi, đồng thời là chuyên gia toán học nổi tiếng quốc tế, thành viên ban giám khảo đặc biệt của Ủy ban Giải thưởng Fields, là nhà toán học châu Á duy nhất được mời liên tiếp ba khóa. Định lý Vân Thị do bà sáng lập đã triệt để giải quyết được giả thuyết Keller, được đánh giá là bước đột phá ngoạn mục nhất của lĩnh vực giải tích toán học thế kỷ 21…

Tóm lại, hào quang trên người viện sĩ Vân thì nhiều vô kể.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.