Bà Cố 18 Tuổi - Chương 334.

Cập nhật lúc: 07/09/2025 07:36

Bên ngoài chợt vang lên tiếng bước chân.

Thịnh Thanh Diễn mặc thường phục đen, quanh người toát ra khí thế lạnh lùng cứng rắn. Nhưng khi bước vào phòng bệnh này, luồng khí lạnh ấy như băng tuyết tan chảy, lập tức biến mất.

Anh nhìn thấy Kỷ lão gia đang ngồi trên giường tinh thần phấn chấn, tảng đá treo trong lòng cuối cùng cũng được thả xuống. Khóe môi anh khẽ cong lên:

“Kỷ lão gia, ngài còn chỗ nào khó chịu không?”

Kỷ lão gia ngơ ngẩn nhìn anh.

Thật ra từ rất lâu trước đây, khi ở Hải Thành, lúc ấy Thịnh Thanh Diễn vẫn là một bệnh nhân tự kỷ, lần đầu họ gặp nhau, ông cụ hình như cũng đã nhìn anh thật lâu.

Thì ra, khi đó đã có cảm ứng từ huyết mạch rồi.

Ông run run đưa tay ra.

Thịnh Thanh Diễn lập tức đỡ lấy.

Anh còn tưởng, Kỷ lão gia sẽ như mọi khi, trợn mắt lườm anh một cái rồi hất tay ra.

Không ngờ, ông lại nắm chặt hai tay anh, rồi đứng dậy, khẽ nói:

“A Uyên, rót cho ông một chén trà.”

Kỷ Chỉ Uyên biết ông định làm gì, bèn lên tiếng:

“Trong phòng bệnh không có trà, chỉ có nước lọc, được không ạ?”

Kỷ lão gia gật đầu.

Một ly nước lọc được đưa tới, ông cẩn thận nhận lấy, rồi trang trọng trao vào tay Thịnh Thanh Diễn.

Dù Thịnh Thanh Diễn không có ký ức, nhưng linh hồn trong xương cốt, chính là Kỷ Tranh của bảy mươi năm trước, là cha của ông.

Mẹ đã nhận người này, thì ông cũng phải nhận.

Những điều thất lễ trước đây, coi như kính trà tạ lỗi, cũng là nhận cha.

“Mời uống trà.”

Câu nói ấy khiến Thịnh Thanh Diễn sững người.

Anh và Kỷ lão gia tuy không gặp nhiều, nhưng mỗi lần đều để lại ấn tượng sâu, vì lần nào anh cũng bị chê, bị bắt bẻ.

Anh biết vị Kỷ lão gia này không ưa mình, nên luôn giữ thái độ nhẫn nhịn, tuyệt không dám sinh lòng bất mãn.

Chưa bao giờ dám nghĩ, ông cụ lại có ngày kính trà cho mình.

Không sai, là kính trà.

Chứ không phải đưa trà.

Sự khác biệt, rất rõ ràng.

Thịnh Thanh Diễn: “…”

Chẳng lẽ đây là đang cố tình trêu anh?

Ly nước này có vấn đề sao?

Có nên nhận không?

Anh vốn có thể nhìn thấu ý đồ của kẻ địch, nhưng thực sự không đoán nổi Kỷ lão gia đang muốn làm gì.

Đang lúc trong lòng giằng co, giọng Dung Ngộ vang lên:

“Thịnh Thanh Diễn, chén trà này anh mà bỏ lỡ, sẽ hối hận cả đời.”

Nghe vậy, anh lập tức cúi người, hai tay cung kính đón lấy ly nước:

“Cảm ơn.”

Vừa uống cạn, trên gương mặt nhăn nheo của Kỷ lão gia hiện lên nụ cười mãn nguyện.

Không hiểu sao, Thịnh Thanh Diễn cũng cảm thấy trong lồng n.g.ự.c mình như được lấp đầy, một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.

“Các cháu, lại đây…” Ông Kỷ lão gia ngoắc tay, “Từng người, từ lớn đến nhỏ, kính trà cho Thịnh tiên sinh.”

Mấy anh em nhà họ Kỷ nhìn nhau.

Đã được hai bậc trưởng bối công nhận, thì họ quả thật phải kính trà.

Năm người cháu trai nhà họ Kỷ xếp thành hàng… không, là sáu, vì cả Đoá Đoá nhỏ nhất cũng bưng ly nước đưa tới trước mặt Thịnh Thanh Diễn.

Thịnh Thanh Diễn ngơ ngác.

Anh nhìn Dung Ngộ như cầu cứu, mong cô giải thích chuyện gì đang xảy ra.

Dung Ngộ đỡ trán:

“Anh cứu ông Kỷ, người nhà họ Kỷ vốn nên kính trà cảm ơn anh. Uống đi, không sao đâu.”

Thịnh Thanh Diễn đành “ực ực ực” uống hết.

Bảy ly nước xuống bụng, đến mức đi lại dường như cũng nghe thấy tiếng nước lóc xóc.

Anh nắm tay Dung Ngộ kéo ra ngoài:

“A Ngộ, ra đây một chút…”

Ra đến hành lang, người đàn ông vốn luôn lạnh lùng nghiêm nghị lại hạ giọng hỏi:

“A Ngộ… sao mấy đời con cháu nhà họ Kỷ nhìn anh bằng ánh mắt lạ thế? Em biết tại sao không?”

Điều này khiến anh cảm thấy thật kỳ quái.

Dung Ngộ nghiêm túc nhìn anh:

“Em vẫn muốn hỏi anh câu cũ, anh có tin vào chuyện kiếp trước kiếp này không? Nếu tin, vậy thì rất có thể… nhà họ Kỷ chính là gia đình của anh ở kiếp trước.”

Khi hai người còn đang nói chuyện ngoài hành lang, trong phòng bệnh, nhà họ Kỷ đã tụm lại thì thầm bàn bạc.

Kỷ lão gia:

“Có cách nào giúp ông cố của các cháu khôi phục trí nhớ không? Ai đưa ra ý kiến được chọn sẽ thưởng một trăm triệu. Tất nhiên, ông không có tiền, các cháu qua chỗ bà cố lấy.”

Kỷ Chỉ Uyên:

“Nếu ai đầu thai cũng nhớ được chuyện kiếp trước, e là thế giới này sẽ hỗn loạn mất. Theo cháu, khả năng khôi phục ký ức gần như bằng không.”

Kỷ Yến Đình:

“Theo quy luật phim ảnh thì, khi bị chấn thương ở đầu sẽ có khả năng nhớ lại quá khứ. Có lẽ… chúng ta có thể tạo ra một vụ tai nạn.”

Kỷ Mặc Hàn:

“Về mặt khoa học, ký ức hình thành nhờ kết nối synapse giữa các neuron. Theo nghiên cứu mới về tính dẻo thần kinh, tái tạo môi trường và tình huống cụ thể có thể kích hoạt lại đường dẫn ký ức đang ‘ngủ’.”

Kỷ Cảnh Xuyên:

“Nhưng bộ não hiện tại của ông coó chưa từng trải qua chuyện bảy mươi năm trước. Cháu nhớ Bà cố từng nói, Ông cố rất thích câu cá, là cao thủ câu cá, mỗi cuối tuần đều đưa Bà cố đi. Cháu nghĩ, có thể mô phỏng khung cảnh hơn bảy mươi năm trước để kích thích trí nhớ.”

Kỷ Chu Dã:

“Ý tứ của anh tư hay đấy! Ông cố là lính đặc chiến nên bận rộn, hôm nay lại rảnh. Đi, giờ đi câu cá luôn!”

Kỷ lão gia cười hề hề:

“Câu xong về, bảo ba của ông tự tay vào bếp. Ông cũng muốn biết món ăn ba nấu có mùi vị thế nào…”

Mọi người đang bàn bạc thì —

Cửa phòng bệnh mở ra, Thịnh Thanh Diễn bắt gặp mấy ánh mắt nóng rực trong phòng, liền vô thức lùi lại một bước:

“Khụ… tôi đi hỏi bác sĩ xem bao giờ làm thủ tục xuất viện…”

“Ông… à không, Thịnh tiên sinh!” Kỷ Chu Dã ôm lấy tay anh, “Đi câu cá cùng đi.”

Kỷ Chỉ Uyên cười nói:

“Tôi đã mua cần câu và chọn sẵn địa điểm rồi. Thịnh tiên sinh cùng ra ngoài thư giãn nhé.”

Thịnh Thanh Diễn thật sự không muốn đi —

Công việc còn rất nhiều, Kỷ lão gia vẫn đang nằm viện, kẻ đứng sau còn chưa tìm ra.

Anh định từ chối.

Nhưng bàn tay mềm mại của Đoá Đoá khẽ móc vào ngón út của anh, nhẹ nhàng lắc lắc, giọng non nớt nài nỉ:

“Thịnh tiên sinh, đồng ý đi mà… Đoá Đoá thích ăn cá nhất. Dì cũng thích ăn cá, cá nướng, canh cá, cá kho, cá viên… ôi, ngon lắm luôn…”

“Đồng ý đi mà, đồng ý đi mà~” Kỷ Chu Dã lại vòng tay ôm lấy Dung Ngộ, “Dung tiểu thư cũng cùng đi nhé!”

Kỷ lão gia cũng rất muốn đi, nhưng trong người độc tố vẫn chưa sạch, cộng thêm khả năng kẻ đứng sau còn lẩn quanh bệnh viện, nên ông tạm thời không thể rời bệnh viện quân đội.

Ông dặn dò:

“A Uyên, A Yến, A Mặc, A Xuyên, A Dã, các cháu đừng bày trò, biết điều một chút, chăm sóc Thịnh tiên sinh và Dung tiểu thư.”

Năm người đồng loạt gật đầu.

Có Kỷ Chỉ Uyên sắp xếp, mọi chuyện diễn ra thuận lợi.

Nửa tiếng sau, cả nhóm bảy người đã ngồi bên bờ ao.

Nước ao lấp lánh, cá thi thoảng quẫy đuôi vọt lên khỏi mặt nước. Nếu không nhìn những tòa nhà cao tầng phía xa, thì khung cảnh trước mắt chẳng khác nào vừa trở lại thời hơn bảy mươi năm trước.

Dung Ngộ chợt ngẩn người.

Thịnh Thanh Diễn cũng thoáng sững lại.

Trước đây, anh từng cùng Dung Ngộ đi câu cá, nhưng khi đó anh vẫn là một bệnh nhân tự kỷ, sống trong trạng thái mơ hồ.

Nhưng lúc này, anh rõ ràng cảm nhận được, dường như mình sinh ra đã biết câu cá.

Giống hệt như việc anh sinh ra đã là một tay b.ắ.n tỉa thiên bẩm vậy.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.