Bà Cố 18 Tuổi - Chương 347. Đại Kết Cục

Cập nhật lúc: 07/09/2025 07:38

“Ba… hai… một—!”

Thịnh Thanh Diễn bất ngờ lao ra!

Gần như cùng lúc—

“Đoàng—!”

Kỷ lão gia lợi dụng ánh phản chiếu từ kim loại, b.ắ.n một phát mù.

Tay b.ắ.n tỉa ẩn nấp từ xa kêu thảm một tiếng, khẩu s.ú.n.g b.ắ.n tỉa rơi từ trên cao xuống.

“Anh Bảo, ông thật giỏi.”

Thịnh Thanh Diễn lại vô thức gọi ra cái tên “Anh Bảo”, thậm chí còn thuận tay xoa mái tóc bạc của ông cụ. Nhận ra hành động này hơi đường đột, anh lập tức thu tay về.

Anh nhanh chóng giao Kỷ lão gia và Đóa Đóa cho lực lượng quân đội vừa tới, một già một nhỏ được đưa lên xe bọc thép chống đạn.

Ngay sau đó, Thịnh Thanh Diễn xoay người, bất chấp mưa đạn, lao ngược trở lại chiến trường.

Khu vực này đã được quân đội tiếp quản, năm anh em nhà họ Kỷ không phải mục tiêu của đối phương, đã rút lui an toàn…

Nhưng Dung Ngộ thì bị hỏa lực của mấy tay b.ắ.n tỉa dồn ép vào một góc.

Ba điểm b.ắ.n tỉa tạo thành thế hình chữ phẩm, khóa chặt vị trí cô.

Vật chắn duy nhất trước mặt đã thủng lỗ chỗ…

Trong bộ đàm, giọng đồng đội vang lên gấp gáp:

“Đội trưởng Thịnh, bên tây có ống thông gió có thể vòng ra phía sau, ba phút dọn sạch chướng ngại là có thể yểm hộ Dung tiểu thư rời đi…”

Ánh mắt Thịnh Thanh Diễn chưa từng rời khỏi Dung Ngộ.

Khớp ngón tay anh siết chặt đến trắng bệch.

Ba phút?

Chỉ cần ba giây, cô cũng có thể gục trong vũng máu.

“Tất cả hỏa lực áp chế điểm b.ắ.n tỉa bên phải!”

Lời còn chưa dứt, anh đã lao ra như mũi tên rời cung.

Đạn b.ắ.n tung bụi đất dưới chân anh, sau lưng vang lên loạt đạn yểm hộ của đồng đội.

Dung Ngộ vừa nhìn thấy bóng anh, đồng tử lập tức co lại, khàn giọng hét lên:

“Thịnh Thanh Diễn, đừng lại đây!”

Cô sẽ không bao giờ quên.

Kiếp trước, trên boong du thuyền, khoảnh khắc anh trúng đạn rơi xuống biển…

Cái c.h.ế.t của cô, đã trở thành bóng ma cả đời của Anh Bảo.

Sự hy sinh của A Tranh, cũng là nỗi ám ảnh không thể xóa mờ…

Nhưng Thịnh Thanh Diễn như không hề nghe thấy, cơ thể di chuyển theo những đường gấp khúc kỳ dị, né tránh từng viên đạn chí mạng.

Anh quá nhanh.

Nhanh như một con báo.

Thế nhưng, dường như vẫn chậm một bước.

Khi chỉ còn cách Dung Ngộ ba bốn mét, vật chắn trước mặt cô bất ngờ bị xuyên thủng, nửa người trên lộ ra.

Từ tòa nhà cao ở xa, ánh lửa lóe lên ở đầu nòng s.ú.n.g b.ắ.n tỉa, viên đạn xé gió lao tới!

Cả thế giới như bị ấn nút làm chậm.

Viên đạn rạch toạc không khí, từng chút từng chút áp sát về phía n.g.ự.c trái của cô.

Cô hơi nghiêng mặt, trong đôi mắt thường ngày luôn ngập ý cười phản chiếu hình ảnh anh đang lao đến điên cuồng.

Khoảnh khắc ấy—

Đồng tử Thịnh Thanh Diễn mở lớn.

Sao cảnh tượng này lại quen thuộc đến thế, như thể đã từng thấy?

Ký ức như mảnh gương vỡ, ồ ạt đ.â.m vào não anh.

Hoàng hôn nhuộm m.á.u trên boong du thuyền, một nhóm trí thức, đội hộ tống, hải quân Đăng Tháp Quốc bất ngờ tập kích…

Làn nước biển lạnh buốt tràn vào phổi, ý thức cuối cùng là tiếng cô gọi tên anh đến xé lòng…

Là ký ức kiếp trước!

Hóa ra, kiếp trước họ đã là vợ chồng!

Thịnh Thanh Diễn hít mạnh một hơi lạnh buốt.

Hình ảnh năm xưa hiện ra rõ mồn một—

Anh đã thay cô đỡ một viên đạn, trúng đạn rồi rơi xuống biển, mãi mãi hy sinh.

Anh đã bỏ lại cô khi bụng đang mang thai.

Anh không dám nghĩ, một người phụ nữ có thai, đã sống sót thế nào trong thời loạn ấy.

“A Ngộ! Cúi xuống!”

Khoảnh khắc anh gào lên, động tác rút súng, ngắm, bóp cò diễn ra liền mạch!

“Choang—!”

Hai viên đạn kim loại chạm nhau giữa không trung, tóe ra tia lửa như sao băng.

Dung Ngộ giật mình quay đầu, viên đạn bị chặn sượt qua cánh tay cô, cuối cùng cắm phập xuống đất ngay sát chân.

Ánh mắt cô xuyên qua màn khói súng, chạm vào ánh mắt Thịnh Thanh Diễn ở phía xa.

Bàn tay anh vẫn cầm s.ú.n.g lơ lửng trong không trung, nơi đầu nòng còn vương làn khói xanh chưa tan hết, đáy mắt cuộn trào cảm xúc đậm đặc như màn đêm——

Tựa như đã vượt qua cả sinh tử mới đổi lấy được một ánh nhìn này.

“A Ngộ!”

Thịnh Thanh Diễn lăn một vòng, nhào đến bên cô.

Dung Ngộ không rõ mình được rút lui bằng cách nào, chỉ biết rằng khi hoàn hồn lại, cô đã bị nhét vào xe chống đạn, rời khỏi khu vực nguy hiểm.

Người đàn ông đang cúi đầu xử lý vết xước trên cánh tay cô.

“A Ngộ, còn đau không?”

Đôi mắt đen thẳm của anh phản chiếu hình bóng cô.

Cô nhìn anh, môi khẽ động, hồi lâu mới thử thăm dò:

“A Tranh?”

“Là anh. Anh là Thịnh Thanh Diễn, cũng là Kỷ Tranh.”

Thịnh Thanh Diễn siết chặt cô vào lòng:

“A Ngộ, anh nhớ lại rồi. Tất cả… anh đều nhớ lại rồi. Xin lỗi… xin lỗi…”

Anh điên cuồng hôn lên mái tóc cô.

Trước khoảnh khắc này, anh vẫn còn tự hỏi, rốt cuộc “A Tranh” mà A Ngộ nhớ ngay cả trong mơ là ai.

Hóa ra là chính anh.

Nước mắt Dung Ngộ ào ạt trào ra.

“A Tranh…”

Cô tựa lên vai anh, mặc cho nước mắt thấm ướt vạt áo.

Năm xưa, khi anh hiên ngang hy sinh, cô đã không khóc.

Lúc sinh con, đau đớn, m.á.u chảy không ngừng, đi một vòng trước cửa quỷ môn, cô cũng không khóc.

Bao năm qua, một người phụ nữ mất chồng, một mình gánh vác cơ nghiệp nhà họ Kỷ, không biết chịu bao nhiêu uất ức, vậy mà chưa từng đỏ hoe mắt…

Dù có gặp lại chồng trong kiếp sau, những tủi hờn ấy cũng khó nói thành lời, bởi vì anh không nhớ gì cả.

Anh chẳng nhớ chút nào.

Cô từng tự an ủi mình rằng, quên đi những đau đớn năm xưa cũng là chuyện tốt.

Nhưng thực chất… đó chỉ là tự dối lòng.

Giờ đây, anh đã trở về.

“A Tranh…”

Cô khẽ gọi tên anh.

“Anh đây, A Ngộ, anh đây.”

Trái tim Thịnh Thanh Diễn quặn thắt, anh hôn lên những giọt nước mắt của cô:

“Là lỗi của anh… không nên bỏ lại em và con… Đừng khóc nữa, ngoan, đừng khóc…”

Không ai dỗ thì còn kìm được, nhưng vừa có người dỗ, nước mắt lại không thể ngăn nổi.

Cho đến khi——

“Mẹ!”

“Mẹ ơi!”

“Mẹ sao vậy mẹ!”

Kỷ lão gia lao thẳng lên xe, kéo mạnh Thịnh Thanh Diễn ra, ngồi ngay cạnh Dung Ngộ:

“Mẹ bị thương ở đâu? Đừng dọa con… đừng dọa con…”

Thấy gương mặt đẫm lệ của Dung Ngộ, giọng ông cụ cũng run rẩy, mắt đỏ hoe, nước mắt theo nếp nhăn lăn dài.

Trong ký ức ông, mẹ luôn bình thản, điềm đạm, dù xảy ra chuyện gì cũng không lộ vui buồn ra ngoài.

Nhưng giờ đây… lại khóc đến thế.

Nhất định là đau lắm, đau đến mức ngay cả mẹ cũng không chịu nổi.

Nước mắt Dung Ngộ, chỉ cần nhìn thấy con trai, liền bị nén ngược trở vào.

Khóc trước mặt con, mất mặt lắm.

Cô khẽ ho một tiếng:

“Mẹ không sao, chỉ là bụi bay vào mắt thôi.”

Kỷ lão gia bật khóc:

“Bụi gì chứ… gạt người… Mẹ định bỏ con lại nữa phải không…”

Một bàn tay bỗng vươn tới, lau đi dòng lệ vẩn đục của ông.

“Anh Bảo.”

Thịnh Thanh Diễn nhìn chăm chú vào người đàn ông trước mặt.

Thảo nào anh luôn không nỡ buông, luôn vô cớ nhớ nhung… Thì ra, đây chính là đứa con trai anh chưa từng gặp.

Anh Bảo sinh ra đã không có cha, con đường đời nhất định đã khó khăn hơn người khác rất nhiều.

Anh không chỉ nợ A Ngộ… mà cũng nợ Anh Bảo.

Thịnh Thanh Diễn mở rộng vòng tay, khóe môi nở một nụ cười dịu dàng:

“Anh Bảo, lại đây, để ba ôm.”

Kỷ lão gia ngẩn người, ngơ ngác.

Ông nhìn sang Dung Ngộ, thấy cô khẽ gật đầu.

Nước mắt ông lại ào ạt tuôn ra, giọng khàn đặc:

“Ba…?”

“Là ba đây, ba là Kỷ Tranh, là ba của con.”

Thịnh Thanh Diễn chủ động đưa tay, ôm người con trai đã thành lão vào lòng.

Cơ thể của trẻ sơ sinh thì mềm mại, còn cơ thể của người già lại mang theo sự cứng đờ.

Anh chạm vào mái tóc bạc của con, chạm vào những nếp nhăn nơi gương mặt…

Anh đã bỏ lỡ lúc con chào đời, bỏ lỡ ngày con tập đi, bỏ lỡ tiếng bập bẹ đầu tiên, bỏ lỡ tuổi thơ, tuổi thiếu niên, thanh niên, trung niên…

Chưa từng nghĩ tới, lần đầu cha con gặp mặt lại là khi con đã ở tuổi xế chiều.

Gần tám mươi năm qua, Anh Bảo của anh đã chịu quá nhiều khổ cực.

“Ba—!”

Kỷ lão gia bật khóc thành tiếng, ôm chặt người cha đang ở độ tuổi thanh xuân.

“Anh Bảo ngoan, ba đã về rồi, sẽ không rời đi nữa.” Thịnh Thanh Diễn nhẹ nhàng vỗ lưng ông “Ba mẹ sẽ luôn ở bên con.”

Anh vòng tay còn lại ôm lấy Dung Ngộ.

Một nhà ba người, vượt qua thời gian, vượt qua mọi điều không thể, cuối cùng cũng ôm trọn nhau trong vòng tay.

Những buổi sớm và hoàng hôn đã bỏ lỡ, những bữa cơm bốn mùa đã vắng mặt, những nỗi nhớ nhung dần phai trong năm tháng…

Cuối cùng đều được tình thân dâng trào trong huyết mạch lấp đầy từng chút một.

Dung Ngộ cúi đầu.

Cô nhìn đứa con tóc hai bên đã bạc trong lòng mình, rồi nghiêng mắt sang ngắm Thịnh Thanh Diễn đang mỉm cười bên cạnh, chợt hiểu ra—

Cái gọi là thời gian và không gian, chẳng qua chỉ là thước đo của nỗi nhớ.

Đạn có thể xuyên qua da thịt, năm tháng có thể làm mờ dung nhan, nhưng sợi dây gắn kết m.á.u mủ ruột rà thì vĩnh viễn không thể bị quên lãng.

Tiếng “mẹ”, “ba” đến muộn gần tám mươi năm, hình như… đã khiến mọi nuối tiếc đều trở thành một dấu chấm tròn trọn vẹn.

Trên đời này, thứ kiên cường nhất không phải là thép, mà là tình thân có thể vượt qua sinh tử, xuyên thấu thời gian.

Nó sẽ bén rễ sâu nơi huyết mạch, và khi gặp lại, sẽ nở ra đóa hoa vĩnh viễn không tàn.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.