Bà Cô Cực Phẩm Không Đi Tránh Nạn, Vào Rừng Sâu Săn Mãnh Thú - Chương 393

Cập nhật lúc: 24/12/2025 17:01

Nhưng mà... Chu Kiều Kiều vẫn không muốn ra tay cứu nàng ta.

Nhân quả của nàng ta, cùng nàng chẳng có nửa xu quan hệ.

Nàng theo bản năng nhìn về phía Chu Tiểu Diệu.

Dẫu sao bọn họ cũng từng là phu thê.

Chu Tiểu Diệu thật sự nhẫn tâm nhìn Đồng Nhị Nha rơi vào khốn cảnh sao?

Quả nhiên, nàng thấy Chu Tiểu Diệu nhíu chặt mày, vẻ mặt đầy sự do dự.

Có lẽ, hắn cũng đang nghĩ ‘cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp chùa’, cho dù là người lạ bọn họ cũng sẽ cứu, huống chi là thê t.ử cũ của mình?

Nhưng mà...

Chu Tiểu Diệu vừa ngước mắt lên, liền bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Chu Kiều Kiều.

Hắn lập tức hiểu ra tâm tư nhỏ nhặt của mình đã bị nàng nhìn thấu.

Thế là vội vàng thu lại tâm tư.

"Đứng lại! Con đàn bà thối tha kia còn dám chạy, xem hôm nay ông đây bắt được có đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi không?"

"Đánh c.h.ế.t cho rồi."

"Tiện nhân, cơm bưng nước rót hầu hạ ngươi, ngươi còn dám chạy."

"Bắt về, trói lại..."

"Cho nàng ta biết thế nào gọi là sống không bằng c.h.ế.t."

Tiếng c.h.ử.i rủa phẫn nộ của thôn dân rốt cuộc cũng khiến Chu Tiểu Diệu hạ quyết tâm, hắn căn bản không dám nhìn Chu Kiều Kiều, xoay người xuống xe liền trực tiếp kéo Đồng Nhị Nha lên xe.

"Đi!"

Đồng Nhị Nha bị Chu Tiểu Diệu ném lên xe, hắn vừa lên xe, lập tức quát khẽ với xa phu.

Lão xa phu kia vốn cũng thương cảm Đồng Nhị Nha muốn cứu nàng ta, chỉ là sợ khách quan phía sau không cho phép.

Lúc này mới do dự.

Nhưng hiện tại khách quan đã chủ động cứu người.

Lão tự nhiên không còn do dự nữa, quất một roi vào m.ô.n.g bò, đ.á.n.h xe nhanh chóng rời đi.

Còn Đồng Nhị Nha bị ném đến lảo đảo, n.g.ự.c đau nhói từng cơn.

Một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.

Đợi nàng ta đỡ hơn một chút, liền theo bản năng nói cảm ơn trước: "Đa tạ, đa tạ ân công..."

Cuối cùng nàng ta cũng ngẩng đầu lên.

Trong khoang xe lờ mờ tối, nàng ta ngẩn ngơ nhìn Chu Tiểu Diệu đang nhíu mày, vẫn là dáng vẻ trong ký ức của nàng ta, vẫn tuấn tú, vẫn lương thiện như vậy.

"Tiểu Diệu... hu hu hu, phu quân..."

Đồng Nhị Nha theo bản năng bò về phía Chu Tiểu Diệu, nắm lấy đầu gối hắn: "Tiểu Diệu, cảm ơn huynh đã cứu ta, hu hu hu..."

Chu Tiểu Diệu gạt tay nàng ta ra, lạnh nhạt nói: "Cho dù là một người lạ, ta cũng sẽ cứu, chứ không phải vì ngươi là Đồng Nhị Nha nên ta mới cứu."

Thượng Quan Khuynh Thành nghe vậy, xoay người ngồi xuống bên cạnh Chu Kiều Kiều.

Ánh sáng quá tối, vừa rồi nàng ấy hoàn toàn không nhận ra người này là Đồng Nhị Nha.

Bây giờ đã biết rồi, tự nhiên là không muốn ngồi quá gần nàng ta.

Nàng ấy sợ gần mực thì đen.

Chu Tiểu Diệu cũng nhận ra sự xa cách của Thượng Quan Khuynh Thành.

Trong lòng lập tức dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Nàng ấy... có phải là giận rồi không? Có phải là ghen rồi không?

Dường như để chứng minh điều gì đó, hắn cố ý đỡ Đồng Nhị Nha dậy, khóe mắt liếc về phía Thượng Quan Khuynh Thành, miệng lại quan tâm hỏi Đồng Nhị Nha: "Ngươi không sao chứ?"

Chu Kiều Kiều lúc đầu còn ngạc nhiên không biết Chu Tiểu Diệu định làm gì, nhưng ngay sau đó liền thông suốt, cảm thấy hắn thật là vẽ rắn thêm chân.

Có cần thiết phải thăm dò tâm ý của Thượng Quan Khuynh Thành như vậy không?

Coi chừng bê đá đập chân mình.

"Đứng lại, cái xe bò kia, đứng lại cho ta!"

"Lão Phùng, chắc chắn là bọn chúng bắt con đàn bà què kia đi rồi, mau đuổi theo!"

"Mẹ kiếp, tức phụ của ông mày mà chúng mày cũng dám mang đi? Muốn c.h.ế.t à?!"

"Thằng đ.á.n.h xe kia, mau dừng lại, nếu không bắt được tao g.i.ế.c c.h.ế.t mày..."

Đồng Nhị Nha nghe thấy tiếng này liền run rẩy cả người.

Nàng ta lập tức quay đầu nắm chặt cánh tay Chu Tiểu Diệu: "Tiểu Diệu, không được giao ta cho bọn họ, bọn họ đều là súc sinh, ta không thể quay về, bọn họ sẽ hành hạ ta đến c.h.ế.t mất. Huynh đưa ta đi, sau này ta làm trâu làm ngựa báo đáp huynh, huynh cứu ta được không?"

Chu Tiểu Diệu ghét bỏ âm thầm gạt tay nàng ta ra, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ quan tâm: "Được. Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi rơi vào hang hùm nữa đâu."

Đồng Nhị Nha lúc này mới yên tâm, bĩu môi tủi thân muốn dựa vào vai Chu Tiểu Diệu.

Nhưng lại bị Chu Tiểu Diệu đẩy ra.

Đồng Nhị Nha rất muốn làm nũng.

Nhưng nhìn thấy bên cạnh có người, đành phải thôi.

Trong lúc mơ màng, nàng ta chỉ nhận ra người đi cùng là Chu Kiều Kiều, chứ không nhận ra Thượng Quan Khuynh Thành, vị 'nữ đại phu' năm xưa.

Còn xa phu bị đám thôn dân phía sau đuổi theo nên có chút sợ hãi.

Lão ngày nào cũng đi con đường này, đám thôn dân này chắc là biết mặt lão, nếu sau này bọn họ tìm lão gây phiền phức thì phải làm sao?

Xa phu hiện tại lại muốn ném Đồng Nhị Nha xuống.

Đây chẳng phải là hại lão sao?

Đang lúc lão do dự có nên cố ý đi chậm lại để đám thôn dân kia bắt Đồng Nhị Nha đi hay không, thì đột nhiên phía sau có tiếng vó ngựa đến gần.

"Các ngươi làm cái gì vậy?"

Tần Hữu từ xa đã nhận ra xe bò là chiếc sáng nay đưa nhóm người Chu Kiều Kiều đến, bây giờ trở về chắc chắn cũng là đưa bọn họ về.

Thế nhưng, xe bò đưa Chu Kiều Kiều lại bị nhiều thôn dân cầm gậy gộc đuổi theo như vậy.

Hắn lo lắng vô cùng.

Lập tức thúc ngựa lao tới.

Đám thôn dân nhìn thấy Tần Hữu trong bộ quân phục, cũng không dám quá càn rỡ, huống hồ sau lưng hắn còn có nhiều binh lính như vậy.

Bọn họ càng không dám chống đối, chỉ có thể ra sức giải thích: "Cái xe bò phía trước bắt đi nương t.ử của thảo dân. Quan gia, ngài phải làm chủ cho thảo dân, bọn họ là bắt cóc phụ nữ nhà lành."

Gã đàn ông kia rất thông minh đổi trắng thay đen.

Tưởng rằng chỉ cần như vậy là có thể bắt Đồng Nhị Nha về lại.

Tần Hữu mím môi.

Nhóm người Chu Kiều Kiều bắt nương t.ử người ta đi?

Không thể nào?

Trừ phi là... thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ!

"Nương t.ử đó là các ngươi tam môi lục sính cưới về sao? Khoan đã... ngươi không phải là gã đàn ông hôm đó đưa nữ t.ử bị thương đi sao?"

Gã đàn ông kia nhìn kỹ Tần Hữu.

Lúc này mới nhớ ra hắn chính là vị quan gia hôm đó g.i.ế.c thổ phỉ.

Gã lập tức dừng lại.

Hôm đó còn có mấy thôn dân đi cùng đưa Đồng Nhị Nha về, cho nên bọn họ đều nhận ra vị quan gia trước mắt.

Bắt đầu sợ hãi.

Cũng không dám đuổi theo nữa.

Tần Hữu nhìn thấy sự chột dạ và sợ hãi trong mắt bọn họ.

Lập tức hiểu ra, sau khi bọn họ cứu Đồng Nhị Nha về, chắc chắn đã không đối xử tốt với nàng ta, cũng không giao nàng ta cho người của huyện nha.

Mà là lén lút giấu nàng ta đi, để làm thê t.ử chung cho bọn họ!

Tuy rằng trong thời loạn lạc chuyện này không hiếm gặp, nhưng nếu chuyện bất bình này xảy ra ngay trước mắt, hắn nhất định không thể dung tha.

"Giỏi lắm, các ngươi dương phụng âm vi, căn bản không giao nữ t.ử bị thương cho quan phủ đúng không? Tức phụ mà các ngươi đang đuổi bắt chính là nữ t.ử bị thương hôm đó đúng không?"

Lần này, đám thôn dân kia không dám trả lời nữa.

Nhao nhao nhìn về phía Lão Phùng.

Cái chủ ý không đưa Đồng Nhị Nha đi là do Lão Phùng đưa ra.

Hiện giờ...

Lão Phùng lấy hết can đảm, giải thích: "Nhưng khi đó nàng ta bị thương nặng, căn bản không thể di chuyển... Chúng thảo dân cũng định đợi nàng ta khỏi hẳn rồi mới đưa đi, ai ngờ sau khi khỏi bệnh nàng ta liền nói muốn làm thê t.ử thảo dân, báo đáp ơn cứu mạng."

Có Lão Phùng mở lời.

Những người khác nhao nhao hùa theo.

"Đúng vậy, là nàng ta chủ động ở lại, không phải chúng thảo dân ép buộc."

"Chúng thảo dân đều có thể làm chứng, sau này nàng ta thấy chúng thảo dân nghèo nên mới muốn bỏ trốn, còn vu khống chúng thảo dân giam cầm nàng ta."

"Đúng đấy quan gia, ngài không thể nghe lời nói một phía của nàng ta, cũng phải thông cảm cho Lão Phùng một chút chứ, lão ấy xuất tiền xuất lực chữa khỏi cho nàng ta, nàng ta lại nói đi là đi, ngài nói xem Lão Phùng sao có thể cam tâm?"

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.