Bà Cô Cực Phẩm Không Đi Tránh Nạn, Vào Rừng Sâu Săn Mãnh Thú - Chương 396

Cập nhật lúc: 24/12/2025 17:02

Nụ cười nơi khóe miệng Chu Kiều Kiều càng lúc càng chân thành.

Nàng càng thêm thán phục cái miệng lưỡi của Mặc Ngọc này.

Quả thực có thể nói hươu nói vượn, biến đen thành trắng.

Nói thật lòng, chỉ từ đầu thôn về đến nhà một đoạn đường này thôi, Chu Kiều Kiều đã hoàn toàn đứng về phía đôi uyên ương "Khuynh Thế Chi Ngọc" này rồi.

"Tỷ tỷ, khi nào tỷ mới có thể đưa ta đi săn thú đây? Ta cũng muốn mở mang tầm mắt, chứng kiến bản lĩnh của tỷ tỷ. Còn cả con hổ to lớn uy vũ kia nữa, rốt cuộc là sợ thê t.ử như thế nào..."

Cái miệng của Mặc Ngọc vẫn còn huyên thuyên không ngừng.

Chu Kiều Kiều đáp: "Qua hai ngày nữa, hôm qua mới đi vào Thâm Sơn rồi, hai ngày nay sẽ không đi nữa."

Nàng bước vào nhà, Mặc Ngọc liền rất tự giác đỡ lấy cái gùi trống không của Chu Kiều Kiều, đặt sang một bên.

"Được được được, vậy ta đợi để được đi cùng tỷ tỷ."

Thượng Quan Khuynh Thành cạn lời nhìn dáng vẻ ân cần đó của Mặc Ngọc, không nhịn được nói: "Mặc Ngọc, huynh thật sự không về sao? Thẩm thẩm không trách tội à?"

Mặc Ngọc chuyển một chiếc ghế cho Chu Kiều Kiều ngồi trong sân, miệng nói: "Muội nói muội thích ở bên cạnh các tỷ tỷ, tận hưởng sự thư thái của rừng xanh núi thẳm, niềm vui của chim hót côn trùng kêu, không chịu về kinh thành làm chim hoàng yến. Nương ta cũng biết tình cảm ta dành cho muội, tự nhiên sẽ không muốn chia rẽ chúng ta, mà muốn tác thành cho chúng ta."

Thượng Quan Khuynh Thành nhíu mày, sau đó nói: "Huynh đi ra đây với ta."

Dứt lời, nàng xoay người đi ra khỏi sân.

Mặc Ngọc cười với Chu Kiều Kiều: "Tỷ tỷ, nàng ấy đang giận dỗi, ta ra nói chuyện với nàng ấy một chút." Sau đó liền đi theo ra ngoài.

Chu Tiểu Diệu đi ngang qua sau lưng Chu Kiều Kiều, nhìn bóng lưng Mặc Ngọc, hừ một tiếng.

Vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.

Chu Kiều Kiều quay đầu nhìn thoáng qua: "Xem ra lúc ở kinh thành các huynh đã gây gổ rất không vui vẻ?"

Chu Tiểu Diệu đáp: "Sao gọi là 'gây gổ' không vui vẻ? Hắn ta chính là kẻ mặt dày, trên mặt lúc nào cũng cười hi hi ha ha, không gây sự nổi, ta mà làm căng thì lại thành ra ta nhỏ mọn."

Hắn đặt m.ô.n.g ngồi xuống bên cạnh Chu Kiều Kiều.

Trên mặt tràn đầy vẻ tủi thân: "Muội muội, ta thực sự là ấm ức lắm."

Chu Kiều Kiều im lặng một lúc mới nói: "Huynh không phải ấm ức, huynh chỉ là trong lòng đã thừa nhận sự ưu tú của Mặc Ngọc, huynh sợ Mặc Ngọc cướp mất Khuynh Thành. Nhị ca, huynh thật lòng thích Khuynh Thành, sợ hãi sẽ mất đi nàng ấy."

Chu Tiểu Diệu khựng lại.

Hắn nhìn Chu Kiều Kiều.

Một lúc lâu sau, hắn nghiêm túc gật đầu: "Đúng, ta thích Khuynh Thành, ta không muốn nàng ấy bị Mặc Ngọc cướp đi. Tiểu muội, muội giúp ta với."

Chu Kiều Kiều nhìn ánh hoàng hôn màu cam nhạt phía xa xa.

Cuối cùng, nàng khẽ thở dài: "Chữ tình này, thật khó nói rõ, huynh là nhị ca của ta, đương nhiên ta sẽ giúp huynh. Nhưng nếu Khuynh Thành thích Mặc Ngọc hơn, và ta cũng biết rõ bọn họ ở bên nhau tốt hơn là ở bên huynh, thì ta sẽ không làm khó nàng ấy. Huynh... có hiểu không?"

Ngoài cửa, Thượng Quan Khuynh Thành đứng dưới gốc liễu, khó hiểu nhìn Mặc Ngọc: "Ta chẳng phải đã nói là không thích huynh rồi sao? Tại sao huynh còn đuổi theo tới đây?"

Nụ cười trên mặt Mặc Ngọc hơi thu lại, không còn khoa trương như trước, giọng nói vẫn dịu dàng: "Khuynh Thành, trước khi muội xác định được tâm ý của mình, ta sẽ cho muội biết rằng ta là đường lui của muội bất cứ lúc nào."

Thượng Quan Khuynh Thành nói: "Làm sao huynh biết ta chưa xác định được tâm ý của mình? Ta... ta..."

Nàng muốn nói, nàng đã động lòng với một người rồi.

Chỉ là thẹn thùng không mở miệng được.

Nhưng lại nghe thấy Mặc Ngọc nói: "Sẽ không đâu, Khuynh Thành, muội sẽ không thích hắn."

Thượng Quan Khuynh Thành sững sờ: "Dựa vào đâu mà huynh khẳng định thay ta?"

Mặc Ngọc cười tự tin: "Bởi vì, ta hiểu muội, cả đời này muội sẽ không thích nổi kiểu người như hắn đâu!"

Thượng Quan Khuynh Thành không nói gì.

Gió mát thổi bay vài lọn tóc bên thái dương nàng, tô điểm thêm cho nàng vài phần mong manh yếu đuối.

Hồi lâu sau, Mặc Ngọc mới nói: "Khuynh Thành, ta không làm khó muội, cũng xin muội cho ta cơ hội, để ta thấy được dù không có ta chăm sóc, muội cũng có thể sống rất tốt."

Im lặng.

Thượng Quan Khuynh Thành không biết nên nói gì.

Chỉ đành im lặng.

Một lúc lâu sau, bên trong vọng ra tiếng Chu mẫu gọi ăn cơm.

Mặc Ngọc lúc này mới nói: "Đi thôi, vào ăn cơm, đừng để tỷ tỷ bọn họ lo lắng."

Thượng Quan Khuynh Thành như con rối gỗ bị giật dây bước vào nhà.

Cả Chu Kiều Kiều và Chu Tiểu Diệu đều có thể nhận ra sắc mặt Thượng Quan Khuynh Thành không được tốt lắm.

Nhưng bọn họ đều không vạch trần nàng.

Chỉ là ánh mắt Chu Tiểu Diệu nhìn Mặc Ngọc càng thêm thù địch.

Đêm nay, Mặc Ngọc ngủ ở phòng của Chu Thành.

Thượng Quan Khuynh Thành và Chu Kiều Kiều ngủ cùng nhau.

Hai người nằm trên giường thì thầm to nhỏ.

"Mặc Ngọc này, rốt cuộc là ai?"

"Phụ thân huynh ấy là Lại bộ thị lang, mẫu thân là Du Dương Quận chúa, huynh ấy là con út trong nhà, bên trên có hai ca ca và hai tỷ tỷ, từ nhỏ đã là một tiểu công t.ử ăn chơi trác táng."

Từ nhỏ đã được cha mẹ, anh chị cưng chiều hết mực, dưỡng thành tính cách bất cần đời, nếu không cũng chẳng dám bỏ lại cha mẹ chạy đến cái nơi khỉ ho cò gáy này chịu khổ.

Nàng nghĩ, có lẽ bá mẫu cũng có ý muốn để huynh ấy chịu khổ một chút nên mới cho huynh ấy tới đây chăng.

Chu Kiều Kiều nói: "Hắn nguyện ý vì muội mà lặn lội đường xa đến đây chịu khổ, muội có chút cảm động nào không?"

Sự khởi đầu của một số tình cảm, cũng có thể bắt nguồn từ sự cảm động.

Thượng Quan Khuynh Thành lắc đầu: "Tỷ tỷ, ta nói thật với tỷ, tỷ đừng cười ta nhé."

Chu Kiều Kiều gật đầu.

Thượng Quan Khuynh Thành mới nói: "Hai nhà chúng ta quan hệ rất tốt, chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nếu ta thật sự có tâm tư đó, thì sau khi cha mẹ mất ta đã không quay về nhà cha mẹ ruột rồi."

Nếu nàng thật sự muốn ở bên Mặc Ngọc, thì đã sớm trực tiếp gả cho Mặc Ngọc rồi.

Cũng sẽ không đợi đến ngày hôm nay.

Chu Kiều Kiều đã hiểu.

Chỉ là nàng thấy hơi lạ.

Mặc Ngọc này tuy tính tình có chút phóng khoáng, nhưng nàng có thể nhìn ra nhân phẩm và năng lực của hắn chắc chắn không tồi.

Thượng Quan Khuynh Thành ngay cả Mặc Ngọc còn không vừa mắt, tại sao lại để mắt đến nhị ca?

"Phải rồi, cái này đưa cho tỷ."

Thượng Quan Khuynh Thành đột nhiên ngồi dậy, lấy một xấp ngân phiếu đưa cho Chu Kiều Kiều.

"Đây là một vạn năm ngàn lượng ngân phiếu còn dư, đưa hết cho tỷ."

Chu Kiều Kiều trố mắt ngạc nhiên.

"Sao lại còn dư nhiều thế này?"

Thượng Quan Khuynh Thành nói: "Cha ta trước kia ở trong triều cũng có không ít bạn tốt, cho nên không tốn bao nhiêu tiền. Ta đã nói rồi, tiền thừa sẽ mang về đưa hết cho tỷ, từ nay về sau, ta dựa vào tỷ nuôi sống rồi."

Chu Kiều Kiều nói không sốc là giả.

Nàng cất kỹ tiền.

"Vậy bây giờ ta cũng là một tiểu phú bà rồi. Ha ha ha."

Cộng thêm số tiền bán thảo d.ư.ợ.c thời gian qua, hiện tại trong tay nàng đã có khoảng hai vạn lượng rồi.

Sáng sớm hôm sau, Chu Kiều Kiều là người dậy sớm nhất nhà, nàng ghé vào bên giếng nhìn xem, thấy bên trong vẫn chỉ còn chút nước như trước, thế là nhân lúc không có ai, nàng lại đổ thêm chút nước suối vào.

"Kiều Kiều, con dậy rồi à?"

Nàng vừa đổ nước xong, Chu mẫu vừa ngáp vừa đi ra.

Chu Kiều Kiều a a hai tiếng, quay người cùng Chu mẫu vào bếp: "Nương, sáng nay ăn gì ạ?"

Chu mẫu đáp: "Cái cậu Tiểu... Mặc ấy mà, đưa năm mươi lượng bạc tiền sinh hoạt phí, nói là không muốn ăn uống quá tệ, cho nên ta định làm mì trứng."

Chu Kiều Kiều loạng choạng suýt ngã: "Năm mươi lượng bạc? Vậy hắn có nói khi nào đi không?"

Hôm qua mình quên mất không hỏi.

Năm mươi lượng bạc tiền sinh hoạt phí... vậy chẳng lẽ hắn định ở đây một hai năm sao?

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.