Bà Cô Cực Phẩm Không Đi Tránh Nạn, Vào Rừng Sâu Săn Mãnh Thú - Chương 422
Cập nhật lúc: 24/12/2025 17:06
Tiểu Địa Qua nói: "Nương, con nghe nói lúc đầu Hồng phu t.ử không lấy tiền thúc tu của họ, chỉ để người nhà họ làm ruộng cho ông ấy thôi. Con sẽ đi làm công cho Hồng phu tử, để Hồng phu t.ử dạy con đọc sách."
Đổng Song hỏi lại: "Thật sao?"
Tiểu Địa Qua gật đầu: "Vâng, là thật, con đi tìm Hồng phu t.ử ngay đây."
Dứt lời, Tiểu Địa Qua quay người chạy đi.
Đổng Song nhìn theo bóng lưng nữ nhi rời đi, gật đầu đầy an ủi, rồi ngước nhìn bầu trời ngoài cửa sổ lẩm bẩm: "Phu quân, ngươi xem, nữ nhi chúng ta hiểu chuyện biết bao. Con bé thực sự rất ngoan, ta không phụ sự gửi gắm của ngươi..."
Trước khi đi, hắn từng nói: "Cũng không biết sự cần cù mấy ngày nay của ta có kết quả hay không. Nếu vẫn không có, nàng hãy chăm sóc tốt cho nữ nhi. Nếu ta không về được, sau này con bé chính là cốt nhục duy nhất của ta..."
Giờ đây, nàng ta có thể kiêu hãnh mà nói rằng, nàng ta đã nuôi dạy đứa con duy nhất của phu quân rất tốt.
Chu Kiều Kiều, hừ, ngươi cứ đợi đấy cho ta.
Thượng Quan Khuynh Thành chỉ là một nữ nhân, học vấn của nàng ta chẳng lẽ còn tốt hơn Hồng phu t.ử sao? Đợi tương lai Tiểu Địa Qua theo Hồng phu t.ử học được kiến thức uyên thâm, sẽ có lúc các ngươi phải hối hận.
Chu Kiều Kiều trở về phòng, Chu phụ cũng vừa khéo từ bên ngoài đi vào, dựng cây cuốc ở cạnh cửa: "Nghe nói Đổng Song tìm con? Có phải vì chuyện con cái đọc sách không?"
Chu Kiều Kiều ngồi xuống, uống một ngụm nước: "Con từ chối rồi. Lúc về Lưu tẩu t.ử đã dặn con đừng nhận lời, sẽ phiền phức lắm."
Chu phụ khẽ thở dài, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, vừa rót nước cho mình vừa nói: "Suy nghĩ của ta và nương con cũng giống như vậy."
Chu Kiều Kiều nói: "Tuy mấy năm nay con không ở nhà, thời gian tiếp xúc với nàng ta không nhiều, nhưng cũng nghe nói không ít chuyện. Con không ngốc, sẽ không vì một người ngoài mà làm những chuyện tốn công vô ích lại chẳng được lòng người như thế."
Chu phụ nhìn ra ngoài nhà. Lại thêm một tiếng thở dài khe khẽ. Ánh mắt ông dừng lại trên mái nhà của Đổng Song. Cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Một lúc sau, Chu mẫu cũng đã về.
Chu Kiều Kiều bèn không nhắc đến chuyện này nữa: "Nương, hai ngày nay nương thu dọn đồ đạc sang chỗ đại tẩu đi."
Chu mẫu đặt cuốc bên cửa, phủi tay đi vào, trên mặt nở nụ cười: "Ta biết rồi, việc đồng áng giao lại cho con và cha con đấy."
Tuy vẫn còn một thời gian nữa đại tức phụ mới sinh, nhưng bà vẫn không yên tâm, muốn đến đó sớm bầu bạn, cũng là để sớm liên hệ bà đỡ cho chu toàn.
Trước kia ở nông thôn không có điều kiện, để đại tức phụ chịu khổ nhiều, giờ đã có điều kiện rồi, bà phải dốc hết sức để tức phụ được thoải mái hơn chút.
"Kiều Kiều à, trước khi ta đi, con phải làm thêm một việc nữa."
Chu phụ rót nước cho bà, bà bước tới uống một ngụm.
"Việc gì ạ?"
Chu mẫu ngồi xuống bên cạnh Chu Kiều Kiều.
"Con về Thâm Sơn một chuyến, tìm thêm một cây nhân sâm tốt nữa để phòng khi bất trắc."
Chu Kiều Kiều mỉm cười: "Nương cứ yên tâm đi, con đã đưa nhân sâm cho đại ca từ sớm rồi."
Cây nhân sâm dùng cứu Tần Hữu dạo trước, nàng không bán cho đại phu mà sau đó cắt phần bị Tần Hữu c.ắ.n nham nhở ra để hầm canh cho hắn. Một nửa còn lại nàng đã đưa cho Chu Đại Sơn cất giữ.
Cây nhân sâm đó có thể kéo Tần Hữu từ quỷ môn quan trở về, chắc chắn cũng có thể bảo vệ đại tẩu.
Chu mẫu thở phào nhẹ nhõm, nghĩ ngợi thêm một lúc thấy không còn việc gì cần Chu Kiều Kiều giúp nữa, bèn vào phòng thu dọn đồ đạc.
Chu phụ đi theo sau: "Bà nó, bà dọn đồ ngay bây giờ à? Không phải mấy hôm nữa mới đi sao?"
Tiếng Chu mẫu từ trong phòng vọng ra: "Ta đi sớm một chút, có thể giúp con nó san sẻ việc nhà. Nó bụng mang dạ chửa còn phải nấu cơm giặt giũ, ta cứ lo ngay ngáy."
Chu phụ dựa người vào khung cửa: "Chẳng phải nương từng bảo sắp sinh làm nhiều việc mới tốt cho t.h.a.i p.h.ụ sao? Hồi bà sinh mấy đứa cũng làm việc đến tận ngày cuối cùng còn gì."
Thậm chí, hồi sinh Tiểu Diệu, bà ấy đang làm ruộng thì thấy đau bụng, về nhà chưa bao lâu đã sinh rồi. Cho nên ông chưa bao giờ thấy lời nương mình nói là sai cả.
"Phải rồi, là ta rảnh rỗi sinh nông nổi, muốn để Ngọc nương nghỉ ngơi đấy, ta hận cái sự rảnh rỗi này đấy."
Chu Kiều Kiều không nhìn thấy sắc mặt của nương, nhưng nghe ra sự châm chọc trong giọng điệu của bà.
Nàng quay đầu lại, thấy Chu phụ định nói gì thêm, vội vàng gọi một tiếng: "Cha."
Chu phụ quay đầu lại.
Chu Kiều Kiều nói: "Trưa nay con muốn ăn cá, cha ra Yến Đường câu một con về ăn đi ạ."
Chu phụ há miệng định nói, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý. Ông mang theo vẻ mặt không hiểu mô tê gì quay người đi ra ngoài.
Chu Kiều Kiều lên tầng hai, dựa người vào khung cửa, y hệt dáng điệu của Chu phụ vừa rồi, ngắm nhìn đám trẻ đang nỗ lực học tập.
Thượng Quan Khuynh Thành đang dạy chúng viết chữ Chính Khải.
Năm xưa Chu Kiều Kiều cũng từng học qua, chỉ là về sau nàng hứng thú với dạng chữ Thảo hơn nên lại chuyển sang học chữ Thảo.
Chu Kiều Kiều chỉ nhìn một lát rồi quay người đi xuống.
Cầu thang hẹp, theo ý tưởng của Chu Kiều Kiều đã được làm thêm tay vịn. Khoảng không dưới gầm cầu thang cũng không để trống mà được đóng thành từng ô nhỏ, bên trong đựng những vật dụng ít dùng đến.
Chu Kiều Kiều xuống bếp nấu cơm.
Cách một lát, ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc: "Cô cô, tổ phụ..."
Chu Kiều Kiều ngẩn người. Nàng lập tức đứng dậy ngó đầu ra ngoài.
Quả nhiên là Chu Thành, mặc một bộ trường sam màu xanh hồ, đeo túi vải nhỏ chéo vai, gương mặt hồng hào đã trở về.
"Thành Nhi, sao con lại về rồi?" Chu Kiều Kiều lau vệt nước trên tay, bước nhanh ra. Trong lòng vừa mừng vừa lo.
Chu Thành phấn khích muốn ôm chầm lấy Chu Kiều Kiều, nhưng nhớ kỹ lễ nghi nên chỉ hành đại lễ, rồi được Chu Kiều Kiều đỡ dậy.
"Cô cô, một số sư huynh trong học đường phải tham gia đại khảo nên được nghỉ hai ngày. Lúc con ra cổng, Lục viện trưởng đã liên hệ với Tiểu Ngũ thúc đến đón con, nên con đi cùng thúc ấy về luôn ạ."
Lục viện trưởng đã tìm thẳng đến doanh trại. Biết Tần Hữu không có mặt nhưng Tiểu Ngũ ở đó, ông mới nói chuyện học đường cho nghỉ. Tiểu Ngũ vừa khéo cũng định về, bèn tiện đường đưa Chu Thành về cùng.
"Tốt tốt tốt, đã về rồi thì nghỉ ngơi cho khỏe hai ngày. Nương... Thành Nhi về rồi này."
Chu Kiều Kiều gọi với vào trong.
Chu mẫu đang thu dọn đồ đạc trong phòng liền vội vàng chạy ra.
"Thành Nhi, sao con lại về thế này? Ái chà chà có phải là..."
Chu mẫu lo lắng tôn t.ử bị đuổi học.
Chu Thành vội vàng giải thích. Chu mẫu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cười tít mắt dẫn Chu Thành vào trong nhà.
Mấy đứa trẻ trên lầu đều rất vui mừng muốn chạy xuống. Nhưng bị Thượng Quan Khuynh Thành quát dừng lại.
"Còn một nén nhang nữa mới tan học, tan học rồi hẵng xuống."
Nghe lời Thượng Quan Khuynh Thành, mấy đứa trẻ đành cúi đầu tiếp tục học. Bản thân Thượng Quan Khuynh Thành cũng rất muốn xuống nói chuyện với Chu Thành. Nhưng biết làm sao được, ai bảo nàng là phu tử, vẫn phải tuân thủ quy tắc.
Bữa trưa hôm đó, mọi người quây quần bên nhau, ai nấy đều vui vẻ như ăn Tết. Đặc biệt là mấy đứa trẻ, khó khăn lắm mới tụ họp đông đủ, cứ hỏi han Chu Thành đủ chuyện trên trời dưới đất.
Trong nhất thời, nhà bếp rộn rã tiếng cười nói, ngay cả Thuận Thuận và Tiểu Hoa cũng quấn quýt quanh chân Chu Thành không rời, như đang chào đón tiểu chủ nhân về nhà.
Bầu không khí vui vẻ của họ lan ra cả bên ngoài, đặc biệt là nhà Đổng Song bên cạnh nghe rõ mồn một.
Lúc này, Đổng Song và Tiểu Địa Qua đang bưng bát ngồi ăn cơm trước cửa. Trong bát của họ là cơm độn ngũ cốc thô ăn kèm rau diếp cá trộn.
Sắc mặt Đổng Song rất khó coi, ăn cơm mà nghiến răng nghiến lợi, đáy mắt phủ đầy sương lạnh.
"Nương, không sao đâu ạ, sau này chúng ta cũng sẽ được sống những ngày tháng tốt đẹp."
Đổng Song mím môi, nhìn nữ nhi với ánh mắt xót xa: "Cái ta để tâm không phải là ăn ngon hay dở, mà là bọn họ quá khinh người... Là tại nương không tốt, nương không có tiền, không có bản lĩnh nên người ta mới coi thường chúng ta."
