Bà Cô Cực Phẩm Không Đi Tránh Nạn, Vào Rừng Sâu Săn Mãnh Thú - Chương 481

Cập nhật lúc: 24/12/2025 17:15

Chu Kiều Kiều và Chu Tiểu Diệu quay đầu lại.

Chỉ thấy một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi tuổi, người dính đầy mạt cưa bước ra.

Trông ông ta có vẻ lấm lem.

Nhưng đôi mắt lại trong sáng, kiên định và có thần.

"Ông là ông chủ?" Chu Kiều Kiều hỏi.

Ông chủ gật đầu: "Ta là ông chủ, hai vị muốn mua gì?"

Chu Kiều Kiều: "Ta rất thích mấy thanh trúc này, là của người khác đặt rồi sao?"

Ông chủ lắc đầu: "Vốn là người khác đặt, nhưng ta làm xong họ lại chê xấu, nên cứ để đó, nếu ngươi muốn thì ta bán rẻ cho."

Chu Kiều Kiều vui vẻ gật đầu: "Đương nhiên rồi, ta rất thích, ông chủ cứ bán hết cho ta đi.

Ta còn muốn đặt làm sáu cái ghế, hai cái bàn trà có chạm khắc hoa văn... Hơn nữa ta cần gấp, không biết ông chủ có thể làm nhanh cho ta được không?"

Ông chủ đi đến bên cạnh chiếc bàn làm việc, bên trên bày rất nhiều d.a.o khắc với đủ loại hình dáng, nhìn sơ qua cũng phải đến ba bốn mươi cái.

Chu Kiều Kiều nói: "Ta cũng có mẫu hoa văn muốn khắc, hy vọng ông có thể khắc theo ý ta, như vậy có được không?"

Ông chủ nhìn Chu Kiều Kiều.

Sau đó gật đầu: "Được, có thể, ngươi cứ chọn kiểu dáng bàn ghế mong muốn trước, sau đó muốn khắc thế nào thì vẽ ra cho ta là được."

Chu Kiều Kiều gật đầu.

Quay sang chọn kiểu dáng bàn ghế.

Sau khi chọn xong, nàng lại vẽ mẫu hoa văn cho ông chủ kia xem.

Ông chủ nhìn hình vẽ kỳ lạ này, nhất thời không nhận ra là cái gì.

Dù sao bình thường khách hàng của ông đều yêu cầu khắc hoa điểu ngư trùng (hoa, chim, cá, sâu), những thứ đó đều rất dễ khắc.

Ông cũng quen tay rồi.

"Đây là cái gì?"

"Cái này gọi là dâu tây, là một loại trái cây ta bán trong cửa hàng."

"Ồ? Dâu tây? Ta chưa từng nghe nói đến loại trái cây này bao giờ, nhìn thì cũng đẹp đấy, không biết ăn có ngon không? Cửa hàng ở đâu? Khi nào khai trương? Đến lúc đó ta cũng qua ủng hộ ngươi."

Chu Kiều Kiều cười nói: "Ở bên cạnh cửa hàng sơn hào phố Hoa Hương, chúng ta và cửa hàng sơn hào là người một nhà.

Còn một ngày nữa là khai trương rồi, cho nên ta hy vọng ông có thể giúp đỡ, tăng ca khắc xong cho ta."

Ông chủ không chút do dự đồng ý ngay.

Tỏ ý tối nay dù không ngủ cũng nhất định sẽ làm xong kịp thời cho nàng.

Nhận được câu trả lời hài lòng này, Chu Kiều Kiều và Chu Tiểu Diệu mới trả tiền rồi rời đi.

Xoay người ra khỏi cửa.

Chu Kiều Kiều lại đến cửa hàng vải vóc.

Chọn một tấm vải voan gần như trong suốt, bên trên thêu hoa, màu sắc rất gần với màu dâu tây.

Đây mới là lý do Chu Kiều Kiều chọn tấm vải này.

"Cái gì? Hai lượng bạc? Sao ngươi không đi cướp luôn đi?"

Chu Tiểu Diệu nghe thấy tấm vải bé tẹo này mà giá tận hai lượng bạc, kinh ngạc đến mức mắt trợn tròn xoe.

Chưởng quầy lại nói: "Kìa, Chu tiểu lão bản, đây là vải tốt, hình thêu trên đó cũng là hàng tinh xảo, chúng ta mua đồ là nhìn vào chất lượng mà, ngài nói có phải không?"

Chu Kiều Kiều trực tiếp lên tiếng cắt ngang lời lải nhải của Chu Tiểu Diệu.

"Phải phải phải, được rồi, nhị ca, cảm giác mà tấm vải này mang lại và hình thêu trên đó muội đều rất thích, mua đi."

Chu Kiều Kiều thích chất liệu của tấm vải này, dù sao bây giờ cũng không thiếu tiền, cứ quyết định vậy đi, rất tốt mà.

Sau khi chốt xong vải, Chu Kiều Kiều lại ngẫm nghĩ kỹ càng, rồi đi xem tách trà.

Nàng nhìn trúng hai bộ tách trà màu thiên thanh, nhưng giá tận hai mươi lượng bạc, lần này, nàng bắt đầu thấy xót tiền rồi.

Nàng nói với Chu Tiểu Diệu: "Cửa tiệm sợ là sẽ đột nhiên bận rộn, giờ dù sao cũng chỉ còn mỗi tách trà thôi, muội đi dạo thêm vài nhà nữa, huynh về trước đi."

Chu Tiểu Diệu thực sự sợ Chu Kiều Kiều tiêu tiền bừa bãi, không muốn đi.

"Thôi, huynh vẫn nên đi theo muội."

Chu Kiều Kiều bĩu môi: "Nhỡ cửa tiệm bận rộn lên thì sao?"

Chu Tiểu Diệu thầm nghĩ: Bận rộn kiếm được tiền cũng chẳng bằng số tiền muội tiêu đi.

Nhưng ngoài miệng nào dám nói như vậy.

Trong đầu hắn đang xoay chuyển tìm cách khuyên Chu Kiều Kiều đừng mua bộ tách trà kia.

Nhưng Chu Kiều Kiều đã xoay người bỏ đi.

Căn bản không cho hắn cơ hội mở miệng.

Chu Tiểu Diệu biết ý Kiều Kiều là không muốn hắn đi theo.

Mấy lần định gọi nàng lại, nhưng rồi lại thôi.

Mãi cho đến khi bóng dáng Chu Kiều Kiều đã đi xa tít tắp, chỉ còn nhỏ bằng cái vỏ hạt dưa, hắn mới hoàn hồn.

Khẽ thở dài một tiếng: "Thôi bỏ đi, quyết định của Kiều Kiều cũng không phải thứ ta có thể thay đổi được."

Hắn xoay người rời đi.

Mắt thấy cửa hàng dâu tây còn chưa mở ra, mà đã tiêu tốn cả trăm lượng bạc rồi.

Hắn vừa xót tiền vừa bất lực.

Thôi thì, tiêu nhiều thế rồi, cũng chẳng tiếc thêm hai bộ tách trà nữa.

Chu Kiều Kiều đi đến trà lâu phía trước, bước lên tầng hai.

Gọi một ấm trà, đợi tiểu nhị mang lên, nàng liền bảo tiểu nhị đóng cửa lại.

Nàng đi bộ nãy giờ, vốn dĩ đã rất mệt rồi.

Bây giờ cứ nghỉ ngơi một chút đã.

Uống hai tách trà, tâm trạng thoải mái hơn chút, nàng mới bắt đầu chọn lựa trong không gian.

Nhưng nhìn đi nhìn lại, nàng đều không thấy hài lòng lắm.

Cuối cùng nàng nhớ tới một bộ tách trà trong một bộ phim truyền hình.

Viền miệng tách đều là những hình nổi đẹp mắt.

Nàng không chút do dự tìm kiếm kiểu dáng tương tự, còn thêm vào họa tiết dâu tây.

Trong các lựa chọn hiện ra, quả nhiên có tách trà viền miệng khắc nổi hình dâu tây.

Nàng không chút do dự mua hai bộ.

Một bộ bằng bạch ngọc, một bộ bằng gỗ thật.

Đều rất tinh xảo.

Mang theo hai bộ tách trà đẹp mắt.

Chu Kiều Kiều lúc này mới thong thả trở về.

Khi Chu Tiểu Diệu nhìn thấy bộ tách trà trong tay Chu Kiều Kiều, lập tức cảm thấy bầu trời như sụp đổ.

Bộ tách trà tinh xảo, đẹp đẽ thế này, tốn bao nhiêu bạc chứ?

Nhưng hắn nửa chữ cũng không dám chất vấn.

Chu Kiều Kiều cười bảo Chu Tiểu Diệu cất kỹ bộ tách trà.

Hôm nay, Chu Kiều Kiều không về, để nương Hầu T.ử tự về một mình.

Nàng phải ở lại đây giám sát việc ốp tường và sắp xếp bàn ghế đâu vào đấy vào ngày mai thì mới đi được.

Chạng vạng tối, cả nhà ăn cơm.

Ăn xong, nàng lại nghĩ đến bút mực giấy nghiên dùng để viết đơn đặt hàng hàng ngày...

Lập tức lại chạy đến tiệm sách mua một bộ.

"Có loại giấy nào thật đẹp không? Ví dụ như bên trên có vẽ hoa điểu ngư trùng gì đó..."

Ông chủ lắc đầu: "Nương t.ử này thật biết làm khó người ta, ai lại đi vẽ tranh lên giấy dùng để viết chữ chứ?"

Chu Kiều Kiều mím môi.

Mua một ít giấy, bảo ông ta cắt gọn gàng.

Ai bảo không có?

Nàng nhất định phải có.

Nàng quyết định rồi, tối nay tự mình vẽ trước mười mấy tờ, ngày mai mang về để Khuynh Thành và Mặc Ngọc cùng vẽ.

Dù sao nàng muốn đồ của mình đều phải tinh xảo vô cùng, khiến cho người mua dâu tây ngay cả một tờ giấy cũng không nỡ vứt đi.

Buổi tối, nàng ngủ ở phòng cha nương, thắp đèn dầu, dùng mực màu vẽ liền tù tì mười mấy tờ giấy có họa tiết dâu tây.

Đương nhiên, họa tiết dâu tây chỉ chiếm một phần mười tờ giấy, hơn nữa đều nằm ở viền, như vậy không ảnh hưởng đến việc viết nội dung đơn hàng.

Thức trắng một đêm, hôm sau mãi đến giờ Thìn Chu Kiều Kiều mới dậy.

Cả một ngày trời, nàng đều giám sát việc ốp tường, ông chủ kia mài thanh trúc rất nhẵn nhụi, không sợ bị xước.

Làm xong tường, mới kê bàn trà và bộ tách trà vào, bài trí xong xuôi những thứ này, đã là giờ Thân, Chu Kiều Kiều chuẩn bị ra về.

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên có người khiêng một tấm biển gỗ đến.

"Các người... chúng ta đâu có đặt làm biển hiệu."

Chu Tiểu Diệu khó hiểu nhìn người đưa biển hiệu ngoài cửa, gọi Chu Kiều Kiều: "Kiều Kiều, muội đặt à?"

Chu Kiều Kiều nhìn tấm biển hiệu buộc lụa đỏ, lắc đầu: "Muội đâu có, có phải gửi nhầm rồi không?"

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.