Bà Cô Cực Phẩm Không Đi Tránh Nạn, Vào Rừng Sâu Săn Mãnh Thú - Chương 516

Cập nhật lúc: 24/12/2025 17:20

Chu Kiều Kiều lẳng lặng nhìn cha.

Chờ ông nói tiếp.

Chu phụ lúc này mới nói: "Chuyện là thế này, hôm nay lúc về, ta gặp trưởng thôn thôn Đồng Hoa và thôn Trương Gia, bọn họ đang đi cùng trưởng thôn nhà mình."

Trong lòng Chu Kiều Kiều trầm xuống.

Đại khái đã đoán được chuyện gì.

Nhưng vẫn im lặng chờ cha nói tiếp.

Chu phụ thấy sắc mặt Chu Kiều Kiều không thay đổi, mới nói tiếp: "Bọn họ nói, Thế t.ử phu nhân thường xuyên mua dâu tây của con, con chắc hẳn có thể nói chuyện được trước mặt Thế t.ử phi..."

Chu Kiều Kiều khẽ nhíu mày.

Chu phụ lập tức ngừng lời.

Liền nhìn nàng.

Đợi nàng lên tiếng.

"Cha, cha không phải đã đồng ý khuyên con đi cầu xin Thế t.ử phi rồi chứ?"

Chu phụ liên tục xua tay: "Đương nhiên là không, ta đâu có ngốc như vậy? Ta đã nói với bọn họ con và Thế t.ử phi chỉ là quan hệ mua bán, căn bản không quen biết.

Nhưng ta sẽ về hỏi con một tiếng, xem con có nguyện ý vì các hương thân phụ lão đi nghe ngóng tin tức một chút không."

Bởi vì thời gian đã lâu, trong lòng các thôn dân đã nảy sinh nghi hoặc.

Bọn họ sợ Mộ Dung Yến không thể thuyết phục được triều đình...

Nếu quả thật như vậy, bọn họ cũng nên sớm chuẩn bị.

Chu Kiều Kiều lắc đầu: "Cha, từ huyện Việt Dương đến kinh thành, nhanh nhất cũng phải mất ba năm ngày, cho dù Thế t.ử lập tức viết tấu chương gửi về kinh thành, Hoàng thượng lại cùng các vị đại thần thương nghị...

Cuối cùng trả tấu chương đã phê duyệt về, cũng phải mất bảy tám ngày.

Cho nên chúng ta cần kiên nhẫn đợi thêm chút nữa, đừng quá nôn nóng, nếu không sẽ giống như chúng ta đang ép buộc Thế t.ử vậy..."

Chu phụ xoắn xoắn ngón tay, muốn nói lại thôi.

Nhìn Chu mẫu hai lần.

Nhưng ánh mắt Chu mẫu lảng tránh, dường như không muốn nói nhiều, ý là để ông tự mình nói.

Chu phụ thực sự hết cách, đành phải tự mình mở lời.

Ông hắng giọng một cái, cổ họng vốn đã khô khốc càng thêm khó chịu: "Kiều Kiều à... cái đó... vị Thế t.ử kia tuy đã trả ơn cứu mạng của con, nhưng giữa hai người dẫu sao cũng..."

"Cha, Thế t.ử là thân phận gì, đâu phải người chúng ta có tư cách bấu víu? Cha có nói chuyện chúng ta quen biết Thế t.ử ra ngoài không?"

Chuyện này trước kia nàng đã dặn rồi.

Không được nói, không được nói.

Nhưng Chu phụ vẫn cứ nhớ mãi không quên.

Nàng có chút tức giận.

Chu phụ vội vàng xua tay: "Không có không có, ta đương nhiên không nói chuyện chúng ta quen biết Thế tử, ta chỉ muốn nói..."

Nhưng nhìn sắc mặt con gái.

Ông biết con gái giận rồi.

Ông chỉ đành thở dài một tiếng: "Thôi bỏ đi, coi như ta chưa nói gì, con yên tâm, ta không phải loại người thích đi khắp nơi khoe khoang."

Chu Kiều Kiều nhận ra tâm trạng sa sút của Chu phụ.

Trong lòng cũng rất khó chịu.

Sắc mặt nàng dịu lại, thầm hối hận vừa rồi không nên nói chuyện với cha như vậy.

"Cha, con xin lỗi... con không cố ý..."

Chu phụ lắc đầu: "Không sao, ta hiểu nỗi lo của con, ta cũng chỉ lo lắng, sợ cuối cùng mọi người lại dã tràng xe cát, mừng hụt một phen..."

Chu Kiều Kiều nghe giọng điệu buồn bã của cha.

Do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn nói: "Cha, đừng lo lắng, chuyện giảm thuế con thấy mười phần chắc chín rồi..."

Mắt Chu phụ lập tức mở to, bên trong lóe lên tia sáng.

Nôn nóng nhìn Chu Kiều Kiều: "Kiều Kiều, con... con có phải biết được tin tức gì rồi không?"

Chu Kiều Kiều mím môi, đằng nào cha cũng sẽ biết, vậy để ông vui sớm vài ngày chẳng phải tốt hơn sao?

Ôm suy nghĩ muốn để cha vui sớm vài ngày, Chu Kiều Kiều bèn nói: "Đúng vậy, phần thuế vốn dĩ phải nộp chúng ta vẫn sẽ nộp, nhưng phần thuế tăng thêm chắc chắn sẽ được miễn."

Chu phụ cũng chẳng bận tâm tin tức này Chu Kiều Kiều lấy từ đâu ra.

Chỉ thấy vui mừng khôn xiết.

Thậm chí vì quá vui mừng còn ôm chầm lấy Chu mẫu.

Trên mặt hai người đều là niềm vui sướng không kìm nén được.

Họ chưa bao giờ nghi ngờ lời con gái nói là thật hay giả.

Chỉ cần là con gái nói, họ đều tin.

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt quá rồi, hai phần thuế đã là rất nhiều rồi, bớt được hai phần này, rất nhiều người sẽ sống được."

Chu Kiều Kiều cảm thán, người nhà họ Chu đều là người tốt.

Nàng chợt nhớ ra, đúng vậy, người nhà họ Chu nếu không tốt, sao có thể dung túng cho đứa con gái trước kia ăn bám, bòn rút của họ chứ.

Chu phụ biết chuyện này rồi, rất vui vẻ, nhưng vẫn không đi rêu rao khắp nơi.

Ông chỉ nói với mấy vị trưởng thôn kia: "Con gái nhà ta và Thế t.ử phi cũng không phải bằng hữu, nó căn bản ngay cả mặt Thế t.ử phi còn chưa gặp được.

Các vị, thực sự không phải con gái ta không giúp, mà nó cũng lực bất tòng tâm. Chúng ta phải tin tưởng Thế tử, cho ngài ấy thêm chút thời gian đi, ngài ấy nhất định sẽ giúp chúng ta."

Thoáng chốc đã đến ngày đầy tháng con của Lưu Trường Thiệt.

Sáng sớm Chu Kiều Kiều đã mang theo một làn trứng gà, hai con gà, còn có chín cân thịt heo sang đó.

Đến sớm như vậy còn có Vương Tuệ và Vương thẩm.

Trong sân nhà Lưu Trường Thiệt, Trần Mặc đang trêu đùa tiểu đệ đệ trong nôi.

"Chu di, Vương di, Vương nãi nãi."

Trần Mặc vui vẻ gọi mọi người.

Hôm nay cậu bé được nghỉ học, nên ở nhà.

Trần Phát và Lưu Trường Thiệt nghe thấy tiếng động thò đầu ra từ trong bếp, thấy các nàng tay xách nách mang bao nhiêu đồ đạc, càng vội vàng chạy ra đón tiếp: "Ây da, sao các muội mang nhiều đồ thế này."

Hắn đón lấy hết số đồ đó.

Lưu Trường Thiệt cũng trách yêu: "Trong tháng các muội đã mang không ít đồ rồi, sao lại mang nữa? Làm ta ngại quá..."

Chu Kiều Kiều cười nói: "Tẩu là sản phụ tẩu lớn nhất, có gì mà ngại."

Vương Tuệ cũng nói: "Tẩu ăn nhiều vào con mới lớn được, nhìn xem mới đầy tháng mà đã trộm vía thế này rồi, vẫn là tẩu nuôi khéo."

Lưu Trường Thiệt thích nhất nghe những lời khen ngợi này.

Cả người vui vẻ không thôi.

Cười nói mời mọi người ngồi.

Trần Phát bèn bảo Lưu Trường Thiệt từ trong bếp ra tiếp chuyện với đám Chu Kiều Kiều, một mình hắn bận rộn trong bếp là được.

Vương Tuệ cười nói: "Nhìn Trần Phát ca chu đáo chưa kìa, số Lưu tẩu t.ử tốt thật đấy."

Hai đứa con ngoan ngoãn như vậy, lại còn có phu quân yêu thương...

Thật sự là chuyện tốt đều để tẩu ấy gặp được cả.

Không, không chỉ tẩu ấy, còn có Chu đại tẩu nữa...

Họ đều là những nữ t.ử hạnh phúc.

Đều là đối tượng để nàng ấy ngưỡng mộ.

Lưu Trường Thiệt hạnh phúc nhìn ra phía sau một cái, ánh mắt xuyên qua cửa sổ nhà bếp dừng lại trên người nam nhân đang bận rộn bên trong.

Khóe miệng hạnh phúc kéo ra sau: "Ừ, muội nói không sai, ta rất hạnh phúc..."

Nàng thu hồi tầm mắt, nhìn lại Chu Kiều Kiều và Vương Tuệ.

Lúc này mới sực tỉnh.

Nàng nói những lời này trước mặt hai người phụ nữ đã hòa ly làm gì chứ?

Tự dưng lại chọc vào nỗi đau của người ta.

"Đúng rồi, đại ca nhị ca muội hôm nay có về không?"

"Yên tâm đi, muội đã chuyển lời đến nơi đến chốn rồi, các huynh ấy đều nói sẽ về."

Nàng vừa nói, vừa định bế đứa bé trong nôi.

"Đúng rồi, đứa bé tên là gì?" Chu Kiều Kiều vừa đưa tay ra, vừa hỏi.

Lưu Trường Thiệt cười hì hì: "Để hợp với tên của Mặc Nhi, nên chúng ta đặt tên là Hiến."

Trần Mặc.

Trần Hiến.

"Đây cũng là cái tên chúng ta cân nhắc rất lâu."

Trần Phát là người có học, đặt tên quả nhiên có chút cầu kỳ.

Chu Kiều Kiều gật đầu: "Trần Hiến... Hiến Hiến, ừm, nghe hay đấy... Hiến Hiến, Hiến Hiến, di di bế nào."

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.