Bậc Thầy Lừa Đảo - Chương 34
Cập nhật lúc: 30/12/2025 09:33
"Đã về rồi, thì đừng đi nữa."
Dứt lời, tàn tích khách sạn đổ nát đột nhiên như quay ngược thời gian, khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
Sàn nhà bóng loáng, đèn chùm sáng trưng, ghế sofa căng phồng mới tinh, tiếng nhạc thịnh hành năm xưa văng vẳng bên tai.
Lục Thanh Gia làm động tác mời khách: "Hoan nghênh quang lâm, hai vị khách quý."
Mà hai vị khách quý đã sợ đến ngây người: "Mày, bọn mày là ai? Đây là cái gì? Bọn mày đã làm gì?"
"Có phải t.h.u.ố.c mê không? Rốt cuộc bọn mày giở trò gì?"
Nếu sự thay đổi của khung cảnh còn có thể giải thích bằng ảo giác, thì những người dần xuất hiện trong đại sảnh khiến hai người sợ hãi mím c.h.ặ.t môi, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Trên quầy lễ tân không biết từ lúc nào đã có hai cô gái trẻ mặc đồng phục, bên ngoài truyền đến tiếng xe buýt dừng lại.
Một cô lễ tân chạy tới, phớt lờ Lý tiên sinh bên cạnh, kéo Uông nữ sĩ nói: "Khách sắp vào rồi, cô còn đứng đây làm gì?"
Nói rồi định kéo bà ta đi.
Uông nữ sĩ vội vàng bám lấy Lý tiên sinh, kinh hoàng hét lên: "Cô kéo tôi đi đâu? Không, tôi không đi, chồng ơi cứu em."
Thế nhưng chồng bà ta cũng ốc còn không mang nổi mình ốc, bởi vì cửa lớn khách sạn mở ra, một đám khách bước vào, một người trong số đó chính là người vợ quá cố mà năm xưa ông ta tự tay thiết kế sát hại.
Dáng vẻ đối phương vẫn kiêu ngạo hống hách như trong ấn tượng, thấy ông ta liền mắng xối xả: "Anh c.h.ế.t ở đâu thế? Quay đi quay lại đã không thấy bóng dáng."
Lý tiên sinh nhìn gương mặt đối phương, kinh hãi cứng đờ, nặn ra một nụ cười khó coi: "Anh, anh ra ngoài lấy hành lý."
Nói rồi định đi ra ngoài. Uông nữ sĩ thấy vậy cũng biết ý định của chồng, muốn nhân cơ hội thoát khỏi nơi tà môn này.
Kết quả hai người chưa đi được hai bước đã song song bị tóm lại.
Lý thái thái tóm lấy Lý tiên sinh, Chu Hiểu Mai tóm lấy Uông nữ sĩ.
Vẻ mặt vốn chân thực bình thường của hai người trở nên cực kỳ quái dị, toát lên vẻ âm sâm và nụ cười lạnh lẽo như có như không.
Họ đồng thanh nói: "Đi đâu thế? Khó khăn lắm mới đợi được các người về mà?"
Hai người cúi đầu, hãi hùng phát hiện bàn tay đang nắm lấy mình đã biến thành móng vuốt đen sì cháy khét, dữ tợn đáng sợ.
Không thể kìm nén được nữa, họ hét lên thất thanh: "Buông tôi ra, tôi không muốn đi, tôi không muốn."
Dáng vẻ giãy giụa vô cùng thê t.h.ả.m, móng tay bám vào t.h.ả.m đều gãy lìa, nhưng vẫn bị kéo vào bóng tối.
Chẳng bao lâu sau, từ nơi nào đó trong khách sạn truyền đến tiếng kêu t.h.ả.m thiết của hai người.
Mấy người chơi nghe mà hả dạ: "Đáng đời! G.i.ế.c bao nhiêu người, tiêu d.a.o tự tại mười mấy năm, bọn họ lời quá rồi."
Cùng lúc đó, mấy người nghe thấy thông báo qua màn thành công trong đầu, mọi người thở phào nhẹ nhõm, lập tức chọn thoát khỏi trò chơi.
Nhưng tin nhắn Lục Thanh Gia nhận được lại khác: 【Người chơi Lục Thanh Gia kích hoạt nhánh độc lập —— Sự thù hận của Hác quản lý, tiếp theo cần một mình qua màn, chúc ngài may mắn.】
Lục Thanh Gia dám khẳng định trò chơi đang lách luật, nhưng hắn cũng không ngán.
Một căn phòng nào đó ở tầng một truyền đến tiếng rầm rầm, Lục Thanh Gia lấy Câu Hồn Sách ra, thong dong bước tới.
Đó là căn phòng giam giữ Hác quản lý trước kia, cũng là một trong số ít phòng không có cửa sổ của khách sạn, thường dùng làm phòng nghỉ cho nhân viên.
Có thể tưởng tượng khi hỏa hoạn xảy ra, Hác quản lý bị nhốt một mình bên trong, cầu cứu không cửa, c.h.ế.t trong sợ hãi và tuyệt vọng.
Thế nhưng tất cả mọi người trong khách sạn đều vô tội, chỉ mình hắn là đáng chịu tội này.
Bởi vì nếu không phải hắn tham lam đến mức coi thường mạng người, vạch trần Lý tiên sinh và Uông nữ sĩ ngay từ đầu, thì tất cả những người vô tội trong khách sạn đã không phải c.h.ế.t.
Lục Thanh Gia đến gần căn phòng đó, mở cửa ra, lại phát hiện trong phòng không có một ai.
Nhìn dây thắt nhựa bên giường, rõ ràng đã bị cắt đứt, xem ra trước khi Hác quản lý c.h.ế.t, đã có người vào phòng đưa cho hắn công cụ gì đó.
Tất nhiên đây chỉ là sự an ủi giả tạo, làm ra vẻ giải cứu, Hác quản lý mới chịu ngậm miệng cho đến trước khi bọn họ châm lửa.
"Két ——" Trong phòng truyền đến một âm thanh khó chịu.
Chiếc tủ quần áo bằng gỗ thịt đắt tiền của khách sạn hé ra một khe hở.
Một con mắt oán độc xuất hiện nơi khe cửa tủ, nhìn Lục Thanh Gia đầy thù hận.
Lục Thanh Gia nghĩ thầm chỗ này là t.ử địa của Hác quản lý, chắc chắn hắn chiếm ưu thế, đến lúc đó lỡ mình không đ.á.n.h lại, nhờ người khác giúp đỡ cũng sợ không vào được.
Thế là hắn quyết đoán ra khỏi cửa, muốn dụ đối phương đến môi trường mình ưng ý hơn.
Kết quả vừa ra khỏi phòng, liền thấy một bóng dáng quen thuộc ở cuối hành lang.
Mái tóc đen hơi dài, dáng người cao lớn tráng kiện, mặc áo cao cổ bó sát màu đen, cùng quần và giày tác chiến. Như vừa từ chiến trường bước xuống, đường nét cơ bắp hoàn hảo đến mức khiến người ta ngạt thở.
Ban đầu thần sắc hắn còn có chút mờ mịt, vừa nhìn thấy Lục Thanh Gia, toàn bộ ánh mắt liền thay đổi.
Lục Thanh Gia đang chạy về hướng hắn, thấy thế một chân như compa quay 180 độ, trực tiếp quay đầu, không chút suy nghĩ chạy ngược lại căn phòng vừa bị hắn phán định là có chút nguy hiểm.
Hồn ma Hác quản lý thấy hắn quay lại, nở nụ cười dữ tợn: "Hê hê!"
Cơ thể cháy đen cong queo dữ tợn dần lộ ra, như muốn tạo hiệu quả kinh dị lớn nhất.
Nào ngờ mới chui ra được một nửa, liền bị một bàn tay mạnh mẽ lôi ra ngoài.
"Lề mề cái mẹ gì thế? Với cái dạng lười biếng ngu đần này của mày, ăn cứt còn không kịp lúc nóng mà đòi ăn thịt người? Cút cho tao!"
Nói xong liền chui tọt vào trong tủ, đóng sầm cửa tủ lại.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Đấy, công của các bạn đấy!
Công: Thế rốt cuộc tôi vẫn chưa có tên à?
Ngay khoảnh khắc trở thành người chơi Trò Chơi Kinh Dị, Lục Thanh Gia đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ có ngày oan gia ngõ hẹp với người yêu cũ.
Tuy nói đẳng cấp hiện tại của hai người cách biệt một trời một vực, nhưng Lục Thanh Gia vốn dĩ bước chân vào đây với ý niệm trở thành người chơi siêu cấp. Nếu hắn có thể sống sót, thì chuyện gặp lại chỉ là sớm muộn.
Sau khi chuyện năm xưa vỡ lở, hai bên dây dưa không dứt, cuối cùng đạt được sự ngầm hiểu là Lục Thanh Gia không được xuất hiện trước mặt hắn. Xét thấy phạm vi hoạt động của tên kia quá rộng, khoảng cách vật lý trong thực tế đối với hắn hoàn toàn vô nghĩa, vì vậy phạm vi hoạt động của Lục Thanh Gia trở nên hạn hẹp, ba năm nay chỉ ru rú trong một khu vực nhất định.
