Bậc Thầy Lừa Đảo - Chương 40
Cập nhật lúc: 30/12/2025 09:34
Không đọc Nữ Hoàng Tiếng Hét không ảnh hưởng đến việc đọc, trong bộ đó cũng không có tình tiết của nhân vật chính, về cơ bản không liên quan, đây là hai bộ tiểu thuyết độc lập (tất nhiên cũng hoan nghênh ai chưa đọc mà hứng thú thì đi xem thử).
Cùng lắm là thỉnh thoảng lúc phàn nàn Trò Chơi Kinh Dị thì chơi chữ hai câu, đến nay cộng lại chưa quá ba trăm chữ, độc giả cũ sẽ hiểu ý cười một cái, độc giả mới cứ coi như sự tích kỳ quặc điểm cười lướt qua là được, không ảnh hưởng đến việc hiểu.
Trò Chơi Kinh Dị: "..."
Không nên đặt kỳ vọng vào độ dày da mặt của tên l.ừ.a đ.ả.o.
Lục Thanh Gia không thèm để ý chút hàm ý ấu trĩ này, tiếp tục xem định vị nhân vật của mình.
Lừa đảo chuyên nghiệp, nhưng lại khác biệt với những kẻ hạ lưu trên thị trường.
Dáng vẻ thân thiện, ăn mặc chỉnh tề, có tính lừa gạt rất mạnh. Nhìn bề ngoài là một thanh niên công việc ổn định, điều kiện kinh tế khá giả, cái nhìn đầu tiên không ai liên hệ hắn với kẻ l.ừ.a đ.ả.o.
Tính tình nhiệt tình, kiên nhẫn, đặc biệt bao dung với người già trẻ nhỏ, là kiểu người được các ông bà cụ yêu thích nhất.
Nhưng thực tế lại làm cái nghề tiếp cận người già, gỡ bỏ sự phòng bị của họ, rồi lừa tiền dưỡng già của họ, có thể nói là loại l.ừ.a đ.ả.o táng tận lương tâm nhất.
Đọc đến đây, Trò Chơi Kinh Dị lại không nhịn được tiện hề hề làm một câu: 【Nghiệp vụ này ai đó nhìn có thấy quen mắt không?】
Lục Thanh Gia cười nói: "Cũng không thể tính như vậy, tên l.ừ.a đ.ả.o trong thiết lập, người già sau khi móc tiền ra trong một khoảng thời gian nhất định sẽ không nhận ra bị lừa, thường thì cảm giác hạnh phúc khi được quan tâm và hy vọng này có thể duy trì rất lâu."
"Còn bà già quỷ kia là cắt thịt móc tiền đưa cho tôi, từ đầu đến cuối đều chịu sự t.r.a t.ấ.n cả về tinh thần lẫn vật chất, đây mới là thứ tôi muốn thấy a."
"Bản chất tôi đâu phải là kiếm tiền, cho người ta cảm giác hạnh phúc —— dù là cảm giác hạnh phúc giả tạo ngắn ngủi tôi được lợi gì? Tất nhiên là xem bọn họ tự cắt thịt đùi mình thú vị hơn chứ."
Đây là ngôn luận phản diện gì vậy? Trò Chơi Kinh Dị càng ngày càng cảm thấy lứa người chơi hạt giống mình coi trọng nhất này có vấn đề.
Nghĩ đến việc tên này ban đầu nằm cùng một chỗ với cái tên Chung Lý Dư có não bộ kỳ quặc kia, lập tức cảm thấy nồi nào úp vung nấy, chỉ không biết hai cục phân này ai độc hơn một chút.
Trò Chơi Kinh Dị nhanh ch.óng lướt qua lý lịch cuộc đời của Lục Thanh Gia, tên này trong môi trường hiện thực hòa bình ổn định, ngụy trang cũng đủ triệt để.
Nếu không phải trong game trở mặt quá nhanh, hành vi hung tàn không chút do dự, nó cũng phải tin đây là một quý công t.ử giáo dưỡng tốt, tao nhã xảo quyệt rồi.
Tất nhiên ngoài Lục Thanh Gia ra, thiết lập nhân vật của các diễn viên khác cũng đặc sắc không kém.
Một căn hộ lớn ở tầng một chung cư được dọn dẹp ra, dùng làm nơi họp hành phát thông báo thống nhất của đoàn phim.
Mấy người chơi nhận được kịch bản, liền nhân lúc thảo luận tụ tập lại với nhau.
Lần này người chơi tổng cộng bảy người, năm nam hai nữ, năm người chơi nam đều là diễn viên, hai người chơi nữ một người là tạp vụ trường quay, một người là trợ lý của cô nữ chính eo rắn nước kia.
"Tôi là dê xồm." Một người chơi trung niên hơi mập lật kịch bản của mình bất lực nói.
"Tôi là con bạc." Người chơi nói câu này ánh mắt có chút tinh ranh.
"Tôi là kẻ móc túi nghiện ngập." Người chơi này gầy đến kỳ lạ, tướng mạo quả thực choắt cheo.
"Tôi, tôi là khách làng chơi biến thái."
"Ồ hố ~~~" Các người chơi nhìn về phía người cuối cùng.
Người chơi khách làng chơi vội xua tay: "Tôi nghi ngờ trò chơi kỳ thị tướng mạo của chúng ta, ai bảo trông giống là phải đâu?"
Không khí tràn ngập sự im lặng gượng gạo, hai nữ người chơi không cần tham gia diễn xuất, phì cười: "Chỉ nhìn ngoại hình, chọn vai cũng hợp đấy chứ."
Đạo diễn thấy mọi người bắt đầu bàn bạc kịch bản, vui vẻ đi tới: "Kịch bản không vấn đề gì chứ? Tuy đều có độ khó nhất định, nhưng đừng nản lòng, tôi tin các cậu."
"Hôm nay chúng ta bố trí thiết bị, phòng ốc đã sắp xếp xong rồi, lát nữa về phòng các cậu đọc kỹ lại lần nữa, nhất định phải hiểu thấu nhân vật, cử chỉ phải phù hợp với logic hành vi của nhân vật."
Lại nói: "Đừng lo, tuy đoàn phim chúng ta không dư dả, nhưng cũng không phải vì chạy tiến độ mà mặc kệ chất lượng, nhất định phải làm cho mỗi người khắc họa nhân vật nhập tâm ba phần."
Lục Thanh Gia lắc lắc tờ giấy mỏng manh, hỏi đạo diễn: "Sắp xếp nhân vật thì rất rõ ràng rồi, nhưng kịch bản hình như không có nổi hai dòng chữ?"
Đạo diễn ra vẻ chí lớn: "Cái này cậu không hiểu rồi, phim ảnh quá kỹ thuật sẽ không có linh tính, chỉ cần khắc họa nhân vật tốt, nó sẽ tự nhiên sống dậy, đây mới là nghệ thuật chân chính."
"Nói các cậu cũng không hiểu, tóm lại giao cho các cậu một nhiệm vụ trước, chính là trong vòng ba ngày, hoàn toàn biến thành người trong kịch bản."
Mọi người thầm nghĩ cái gánh hát rong các người tâm khí cũng cao ngạo gớm, có quay nổi phim không còn chưa biết, chưa học đi đã muốn học bay.
Nhưng Lục Thanh Gia lại vỗ tay bép bép, vẻ mặt đầy tán đồng nói: "Tôi cũng cho là như vậy, tôi cảm thấy linh hồn của điện ảnh chính là nhân vật, cốt truyện là thứ yếu, đặt nhân vật thú vị vào môi trường đặc định, họ tự nhiên sẽ nảy sinh phản ứng hóa học thú vị và xung đột đặc sắc, xem ra suy nghĩ của đạo diễn không hẹn mà gặp với tôi."
Đạo diễn An nhìn tên mặt trắng này, khá kinh ngạc về tướng mạo của hắn, người như thế này dù đặt trong đám lưu lượng đang hot, cũng được coi là xuất sắc, hiếm có nhất là khí độ ung dung toàn thân.
Nhìn hoàn toàn không giống nhân vật tầng lớp thấp lăn lộn kiếm sống, ngược lại giống đại thiếu gia ra ngoài trải nghiệm cuộc sống ——
Tên này trước đó tuyển vào kiểu gì vậy? Hơn nữa hắn nói những lời đó hình như có ý gì?
Đạo diễn An có chút nghi hoặc, mấy người chơi khác lại không vui.
Họ trừng mắt nhìn Lục Thanh Gia, tên này không biết nội dung nhiệm vụ hay sao? Chen vào cái rắm gì, tăng độ khó và thời gian quay phim thì có lợi gì cho họ?
Bèn nói với đạo diễn: "Ý là phải ba ngày sau mới chính thức quay à? Đâu cần lâu thế, còn trong ba ngày biến thành nhân vật trong kịch bản là ý gì? Ngài cũng biết đó đều là những nhân vật gì, chẳng lẽ còn bắt bọn tôi học thói trộm cắp c.ờ b.ạ.c hút chích l.ừ.a đ.ả.o thật sao?"
