Bậc Thầy Lừa Đảo - Chương 65
Cập nhật lúc: 30/12/2025 09:37
Lệ lão đầu thầm nghĩ, chẳng lẽ thằng cháu ngu xuẩn của mình vô tình chiêu mộ được người như thế này, vì những việc làm của nó sẽ tổn hại đến lợi ích của người này, nên vận thế cường thịnh kia tự phát phản kích, khiến nó liên tục gặp xui xẻo thậm chí bị bắt vào đồn, cấm chế trong chung cư cũng bị phá vỡ?
Người thanh niên kia rõ ràng là người có tiếng nói ở đây, thấy lão đi vào liền quát dừng hai kẻ lười biếng kia, ôn tồn nói: "Bác ơi, bác đến tìm người ạ?"
Lệ lão đầu gật đầu: "Tôi là cậu của An Tổ Huy."
"Ồ, hóa ra là bác, bác đến thì cũng nên gọi một cuộc điện thoại để bọn cháu ra đón chứ." Lục Thanh Gia khách sáo nói: "Cháu là Tiểu Lục, người đã gọi điện cho bác trước đó đây ạ."
"Không ngờ bác đến nhanh thế, bác xem cả tòa nhà loạn cào cào lên thế này, bọn cháu cũng như ruồi mất đầu không biết tiếp theo phải làm sao. Thật để bác chê cười rồi."
"Đúng rồi bác ăn chưa ạ? Nếu chưa ăn thì trong bếp vẫn còn chút đồ."
"Không cần khách sáo, tôi ăn rồi." Lệ lão đầu nói.
Lục Thanh Gia gật đầu: "Vậy được, đạo diễn An đang ở đồn cảnh sát khu này, nếu bác không nghỉ ngơi chút thì cháu đưa bác qua gặp anh ấy nhé."
"Chưa vội, phòng của nó ở đâu? Tôi muốn đi xem trước."
"Được —— thôi ạ!" Giọng điệu Lục Thanh Gia có chút do dự, nhưng vẫn đồng ý yêu cầu của đối phương.
Phòng của đạo diễn An ở tầng một, là căn phòng đầu tiên ở cuối hành lang.
Trước khi vào, ông lão ngẩng đầu nhìn góc tường đối diện cửa phòng ở hành lang, trên đó có một hình vẽ ký hiệu lộn xộn, thoạt nhìn như một vết bẩn, nhưng nếu leo lên nhìn kỹ sẽ thấy được một số manh mối.
Mà lúc này, đám ký hiệu ý nghĩa không rõ ràng kia vì một mảng tường bong tróc mà trở nên không trọn vẹn.
Trong mắt Lệ lão đầu lóe lên một tia hiểu rõ, hóa ra bố cục bị phá một mảng, thảo nào lại lỏng lẻo.
Tiếp đó lão mở cửa phòng đạo diễn An ở, vốn định xác định xem mấy cái khác có bị hỏng không, ai ngờ vừa mở cửa đã thấy bên trong chen chúc một phòng toàn ma.
Lệ lão đầu da đầu tê dại, lão không phải không cảm nhận được quỷ khí nồng nặc, chỉ là nhìn tiến độ quay phim của thằng cháu ngu xuẩn, oán khí của ma quỷ trong chung cư lúc này bị kích phát là chuyện bình thường.
Trước đó cũng không cảm thấy tập trung tại một điểm, đặc biệt là tầng một, tương đối mà nói được coi là 'sạch sẽ'.
Nhưng không ngờ mở cửa ra là biến thiên, đám ma quỷ bên trong con nào con nấy c.h.ế.t t.h.ả.m, oán khí âm u trừng mắt nhìn lão.
Ông lão có chút hoảng, đang định móc pháp khí gia truyền của mình ra chống đỡ, lão vẫn có lòng tin, hơn nữa phía sau còn có một người khí vận cường thịnh.
Chỉ cần người này chưa c.h.ế.t, tạm thời đám ma quỷ này sẽ không gây ra sóng gió gì lớn.
Kết quả cả người Lệ lão đầu bị đạp một cái, trực tiếp bay vào giữa đống ma quỷ.
Quay đầu lại, vẻ mặt của người thanh niên cường thịnh kia đâu còn vẻ bẽn lẽn hòa nhã vừa rồi, giống như kẻ ác dụ ba ba vào rọ, nở một nụ cười lạnh ——
"Lão gia t.ử, chào mừng đến chung cư XX làm khách. Năm kia ngài không quản ngại vất vả, từ ngàn dặm xa xôi đến đây, đặc biệt làm một buổi pháp sự cho mọi người, mọi người khắc cốt ghi tâm, vẫn luôn muốn chiêu đãi ngài một lần để tỏ lòng cảm ơn đấy, tiếc là cách trở quá xa không có cơ hội."
"Không ngờ đạo diễn An thuê chỗ này quay phim lại là cháu trai của ngài, thế này chẳng phải trùng hợp quá sao?"
Lệ lão đầu sao lại không nghe ra Lục Thanh Gia nói bóng gió, lão kinh hãi nói: "Mày là người."
"Đúng vậy, nếu không dựa vào bản lĩnh của ngài, bọn họ e là không giữ được ngài ở lại đây." Lục Thanh Gia cười cười, sau lưng xuất hiện vài người chơi.
Toàn là nam nữ thanh niên trai tráng.
Lục Thanh Gia nói: "Nhưng ngài lợi hại, dù sao cũng là người già, đối phó với người già, thì cần phải có mấy thanh niên không biết kính lão đắc thọ rồi."
Lệ lão đầu biết mình trúng kế, không thể giải quyết êm đẹp, nhưng may là chỉ có một mình lão đến, chỉ cần ——
"Ồ đúng rồi, bạn gái cũ của con trai ngài, cũng chính là vị nữ sĩ từng sống ở đây, gần đây đang thử muốn nối lại tình xưa với hắn, nhìn tiến độ thì con trai ngài đến đây cũng chỉ trong một hai ngày nữa thôi."
"Cha con các người sẽ sớm đoàn tụ ở đây, cho nên không cần vội."
Lúc này Lệ lão đầu cuối cùng cũng không giữ được bình tĩnh nữa, lão c.h.ử.i ầm lên: "Thằng tạp chủng mày gài bẫy tao."
Lục Thanh Gia gật đầu: "Sao lại nói thế được, rõ ràng là ngài quan tâm cháu trai, vội vàng chạy đến mà."
"Nói cho cùng nếu không phải ngài tự cao tự đại, lại dám lấy nơi tội ác của con trai mình để thành toàn cho giấc mộng ban ngày của cháu trai, có lẽ chuyện hai năm trước cũng sẽ bị che giấu cả đời."
"Đừng trừng mắt nhìn tôi, tôi rất tôn trọng ngài đấy, dù sao với thân thể già nua, một mình gánh hai con lợn, bị kéo xuống nước cũng chẳng có gì lạ."
"Ồ đúng rồi, chỉ cần phong ấn của chung cư không còn, ma quỷ ở đây xuống âm gian, lúc thẩm phán nguyên nhân cái c.h.ế.t thì chuyện của ngài và con trai ngài tự nhiên sẽ bị lôi ra. Tôi tuy không hiểu luật pháp âm gian, nhưng nghe nói để đối phó với số lượng đầu t.h.a.i ngày càng tăng, hình phạt cho tội nghiệt lúc còn sống rất nghiêm trọng đấy."
"Cha con hai người, chắc làm súc sinh mười mấy kiếp cũng đủ rồi nhỉ?"
Lệ lão đầu tự nhiên hiểu rõ những điều này hơn hắn, liều mạng muốn chạy ra ngoài.
Tuy nhiên đã quá muộn, vô số bàn tay ma quỷ kéo lấy lão, pháp khí trong tay cũng bị nhóm Lục Thanh Gia cướp mất, Lệ lão đầu giãy giụa, cả người dần dần bị khảm vào trong tường, chỉ để lại trên mặt tường một khuôn mặt với biểu cảm kinh hoàng dữ tợn.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Hề hề, thoát khỏi truy sát trở về.
Miễn là tôi không c.h.ế.t, cái nón xanh trên đầu cậu sẽ không bao giờ rửa sạch.
Anh Lục (rút d.a.o)
"Đừng nói nữa, quả nhiên cực điểm của cảm xúc chính là nghệ thuật." Đám quỷ ngắm nghía bức phù điêu nửa người khảm trong tường.
Biểu cảm và hành động của lão già giống như bị ác quỷ lôi xuống mười tám tầng địa ngục, vẻ mặt kinh hãi tuyệt vọng, bàn tay như cành khô muốn níu lấy thứ gì đó, khá có phong vị nghệ thuật tôn giáo.
Mọi người xem xong đều rất hài lòng: "Đợi chuyện kết thúc, cắt bức tường này ra có khi còn kiếm được một khoản?"
"Đương nhiên, thời nay không còn nhiều bậc thầy điêu khắc có thể tạo ra tác phẩm vừa có hình vừa có thần, không chút gượng gạo như thế này đâu."
