Bạch Nguyệt Quang Trong Lòng Bạo Quân - Chương 20: Ánh Trăng Sáng Trong Lòng Bạo Quân

Cập nhật lúc: 04/09/2025 23:17

Nhất Dạ ngày càng lún sâu vào vũng bùn không đáy, đến khi hắn thực sự vặn vẹo hắc hóa, là lúc phụ hoàng của hắn, tàn nhẫn dùng chính đôi tay của mình, ném hắn xuống hồ nước đã kết thành tầng băng mỏng!

Sau đó, hắn bị nhiễm phong hàn cực nặng.

Trải qua nhiều đêm thập tử nhất sinh, vô số lần đã bước qua ranh giới của cái c.h.ế.t lại được kéo ngược từ quỷ môn quan trở về, đến khi tỉnh lại, Nhất Dạ đã biến thành một con người hoàn toàn khác.

Thời điểm đó chính thức đánh dấu cuộc đời hắn, từ đứa trẻ bị người đời nguyền rủa, tương lai hắn dẫm đạp lên xương m.á.u hết thảy của bao người mà đi, tưới đỏ khắp thiên hạ rồi trở thành binh khí hủy diệt không có tính người.

Nhưng với sự xuất hiện của Vân Mặc, liệu cốt truyện có chuyển biến chút nào cho nhân vật phản diện hay không?

Trải qua hai canh giờ, sống lưng của Trần Tử Huyền đã mướt mồ hôi, hắn nhẹ nhàng nói.

- "Tính mạng của điện hạ đã không còn gì lo ngại nữa...Tiểu thái giám, ta kê đơn thuốc này, ngươi theo như hướng dẫn đến Thái Y Viện lấy thuốc, lập tức sẽ có người đem đến cho ngươi!"

Đối với thái giám nhỏ rất quan tâm đến điện hạ, Trần Tử Huyền không có tâm tư đi tìm hiểu nguyên nhân sâu xa, với trách nhiệm của một đại phu, hắn cần chuyên tâm cứu người là đủ.

Nhưng vì biết thái giám nhỏ đối với điện hạ không có ác ý, nên hắn mới an tâm giao việc sắc thuốc của điện hạ cho nàng.

Vân Mặc nhìn hắn với vẻ mặt cảm kích, gật đầu nói sẽ ghi nhớ kĩ.

Trần Tử Huyền quan sát nàng một chút, sau đó quăng cho nàng một lọ thuốc màu trắng.

- "Cái này dành riêng cho ngươi, mỗi ngày một viên, đừng để ngươi bị nhiễm phong hàn rồi lan cho điện hạ!"

Nhất Dạ không phải còn nhiễm phong hàn nặng hơn nàng sao!? Vân Mặc bật cười, lòng ngầm hiểu ý tốt mà đối với hắn tràn ngập sự biết ơn.

Bóng dáng Trần Tử Huyền rất nhanh đã khuất, căn phòng trở về lặng lẽ như lúc đầu.

Có lẽ là do được thần y điều trị nên Nhất Dạ phục hồi rất nhanh.

Tờ mờ sáng hôm sau, hắn đã tỉnh giấc.

Cơ thể vẫn còn suy yếu nhưng hắn chẳng để tâm, chỉ là liếc mắt một cái...đã thấy thái giám nhỏ đang ngủ gục trước thành giường của hắn.

Mơ mơ hồ hồ nhớ lại, hình như lúc ấy, có bóng dáng nhỏ gầy yếu, chật vật nhảy xuống hồ băng vớt hắn.

Người đó cõng hắn về, giữa một đoạn đường tuyết rơi, cả một chặng đường dài tim đập.

Trên đời này, thực sự có một người can tâm tình nguyện, quan tâm tới hắn, để ý đến hắn sao?

Ấm áp nàng nguyện ý trao cho hắn, rốt cuộc có bao nhiêu phần là thật? Hay là nói, hắn có cái gì để nàng sẵn sàng đánh đổi, để lợi dụng hắn đây?

Nghĩ đến đấy hắn bỗng nhiên bật cười.

Nụ cười của hắn ẩn nhiều đau đớn thê lương, hắn tự giễu bản thân một tiếng ảo tưởng, hắn có cái gì đáng giá, để người ta tìm ra chút giá trị nhỏ nhoi?

Vậy thì cớ gì, người trước mặt lại bỏ qua bao ánh mắt dị nghị, cam tâm hướng về phía hắn?

Nhất Dạ cứ thế nhìn chằm chằm vào Vân Mặc, hắn khẽ vươn tay gạt vài sợi tóc rối để có thể ngắm kĩ gương mặt khả ái của nàng.

Càng nhìn, đôi mắt hắn càng sâu không đáy, thấp thoáng bên trong như có ánh lửa bập bùng, nhảy nhót lập lòe không dứt!

Vân Mặc đang chập chờn trong giấc ngủ vì ánh mắt dai dẳng của ai đó mà sống lưng lạnh toát, cảm giác nguy hiểm đang ở ngay rất gần.

Nàng vội vàng mở mắt, ngước lên đã trông thấy gương mặt tuấn mỹ xinh đẹp như thiên sứ trong trắng, mê hoặc lòng người của nhân vật phản diện!

Mỹ nam họa thủy!

Trong lòng Vân Mặc không kìm được thốt lên câu nói ấy.

Thế nhưng nàng không phải là một nhan khống, nên chỉ một thoáng bối rối, nàng lại bình thản như lúc đầu.

- "Điện hạ.....ngài đói chưa, có muốn ăn chút cháo không?"

Giọng nói của nàng mềm mại, tựa lông vũ nhẹ quét qua trái tim hắn, khiến lòng hắn ngứa ngáy nhộn nhạo.

Bởi vì còn nhiễm lạnh, nên âm thanh của hắn khàn khàn, nhưng từng chữ phát ra hết sức lạnh lùng, chỉ là để ý kĩ sẽ nghe thấy vài phần run rẩy không dễ phát hiện.

- "Vì sao....!ngươi lại cứu ta?"

Đôi mắt Nhất Dạ nổi lên từng gợn sóng nhỏ, ánh mắt long lanh hệt như thủy tinh dễ vỡ, lại tựa bong bóng đại dương thoáng chốc sẽ tan...!Đối diện với đôi mắt ấy, Vân Mặc bỗng sinh ra cảm giác bối rối, trái tim của nàng như hóa thành nước, đối với đứa trẻ đáng thương là Nhất Dạ bỗng thấy xót xa.

Nàng mỉm cười, không kìm được khẽ xoa đầu hắn.

- "Thực ra, bản thân nô tài cũng chẳng rõ vì sao lại cứu điện hạ.

Nhưng mà, nô tài từng nghĩ, cứu một người...nhất thiết cần một lý do ư?"

Nhất Dạ nghe câu trả lời của nàng chợt ngây ngốc.

Vân Mặc đột nhiên đứng lên, Nhất Dạ sinh ra hoảng hốt, trái tim như bị bóp nghẹt.

Nàng định đi đâu, chẳng lẽ nàng muốn bỏ mặc hắn tại căn phòng lạnh lẽo này?

Từng suy nghĩ điên cuồng nhảy nhót trong đầu, tựa như hiện tại, Nhất Dạ rất muốn nắm trong tay một sợi dây xích, đời này kiếp này, vĩnh viễn trói chặt nàng ở bên!

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.