Bạch Nguyệt Quang Trong Lòng Bạo Quân - Chương 25: Ánh Trăng Sáng Trong Lòng Bạo Quân

Cập nhật lúc: 04/09/2025 23:17

Điều gì đã khiến hắn ngu ngốc điên rồ, tàn nhẫn với bản thân mình mà quỳ trong gió tuyết hai canh giờ trước Phượng Nghi cung?

Vân Mặc hiểu rõ, hắn hận Lệ phi sâu sắc hơn ai hết.

Hắn tuyệt nhiên không cần sự thương hại giả dối từ vị phi tử xinh đẹp đó.

Vậy thì chẳng lẽ, hắn là muốn đập tan những tin đồn hoang đường của hắn? Nếu thật sự là vậy, khiến bản thân lần nữa suýt mất mạng, hắn thấy đáng giá ư?

Vân Mặc cố tỏ ra bình thản, nhưng chẳng thể che dấu một tia run rẩy trong lòng.

Nàng rất muốn nói, hắn có thể đừng tàn nhẫn với chính mình được không? Nhưng lời đến khóe môi, cuối cùng chỉ hóa thành một câu đơn giản.

- "Điện hạ, ngài không cảm thấy đau sao?"

Nhất Dạ trầm mặc, bởi vì trong thế giới của hắn đột nhiên xuất hiện Vân Mặc, khiến hắn không can tâm để nàng nghe thấy những tin đồn hoang đường từ hắn, cho nên, hắn chỉ có thể tàn nhẫn với chính bản thân mình.

Nhưng ngoài lý do trên, hắn còn muốn thông báo với Lệ phi, đứa trẻ ngày nào bà ta có thể tùy ý n*n b*p, nay lại đi chệch hướng, khiến bà ta bị dày vò về mặt tinh thần - cảm thấy bất an.

Hận ý cùng oan nghiệt Lệ phi gieo rắc cho hắn, hắn nhất định, sẽ trả lại gấp nghìn lần.

Lại nói, hắn còn từng chịu đựng hai mươi trượng phạt đến mức muốn c.h.ế.t đi vào năm bảy tuổi, so với nỗi đau bây giờ, đã tính là gì?

Lúc đó, hắn chỉ giống như một con thú bị bỏ rơi, ẩn trong bóng tối cô độc l**m láp vết thương, vĩnh viễn không một ai biết tới.

Thế nhưng hiện giờ, ít nhất hắn không đơn độc.

- "Thái giám nhỏ, ngươi tên gì?"

Nhất Dạ đột nhiên cất tiếng hỏi.

Vân Mặc sững sờ với câu hỏi chẳng liên quan của hắn.

- "Nô tài tên là Vân Mặc."

Đối với cái tên được tùy tiện đặt dựa vào may rủi, nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ, Vân Mặc cảm thấy, nàng không nhất thiết phải giấu tên mình.

- " Thái giám nhỏ, ngươi sợ c.h.ế.t không?"

Nhất Dạ nói rất bâng quơ như thể hỏi: ngươi ăn cơm chưa vậy.

Bị hắn hỏi đột ngột một câu như thế, tuy không hiểu hắn có ý gì, nàng vẫn trả lời thành thật.

- "Nô tài đương nhiên là có."

- "Lệ phi đang có long thai.

Cho dù có hạ sinh quý tử hay không, tính mạng của ta, tùy từng lúc mà có thể bị mất bất cứ lúc nào.

Ngươi là nô tài ở Ngọc Lan cung, còn từng cứu sống ta, tuyệt nhiên sẽ không tránh khỏi tai họa.

Như thế nào, thái giám nhỏ, ngươi hối hận không?"

Giọng nói của Nhất Dạ lạnh nhạt lưu chuyển trong phòng, Vân Mặc bỗng nhiên cảm thấy có một trận sương mù quét qua.

Thái độ Nhất Dạ dường như rất kì lạ, nhưng kì lạ ở chỗ nào, nàng lại không nói ra được.

Vân Mặc nhớ rõ trong nguyên tác, Lệ phi mang thai một lần duy nhất khi đại hoàng tử làm lễ trưởng thành.

Thế nhưng bây giờ, mọi chuyện trở nên sai lệch trầm trọng.

Chẳng lẽ nàng đã nhớ sai ư?

Vân Mặc chợt nhận ra, nàng luôn tâm niệm thế giới này là một quyển truyện, nhưng bản thân nàng giờ là mắc kẹt trong đây, trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng còn có thể tiếp tục lừa mình dối người, đây là một cuốn truyện sao?

Vì vậy, thắc mắc hiện giờ, có ý nghĩa gì nữa?

- "Quả nhiên là ngươi hối hận."

Đợi hắn chỉ là sự trầm mặc của nàng, Nhất Dạ khẽ cười giễu một tiếng.

Giọng hắn nghe như vô tình, nhưng sao ẩn chứa muôn phần thê lương?

Có phải là hắn đang nghĩ, ngay cả khi tất cả đều chỉ là phù du ảo ảnh, Vân Mặc là hiện thực duy nhất rồi cũng sẽ tan biến?

Hay là một người như hắn, chẳng xứng để nhận lấy sự đối xử chân thành?

- "Nô tài từ trước tới nay, chưa bao giờ biết hối hận."

Tiếng nói của nàng khẳng định rõ ràng, cắt ngang dòng suy nghĩ vẩn vơ của Nhất Dạ.

Chẳng ai có thể biết điều gì xảy với bản thân cả.

Và nàng, là can tâm tình nguyện, sao có thể hối hận hay oán trách được hắn đây?

Nhất Dạ nghe câu trả lời của nàng đột nhiên ngẩn người, sau đó hắn khẽ bật cười, nụ cười của hắn ngân vang như tiếng chuông bạc, cực kì trong trẻo dễ nghe.

Hắn ban đầu có ý định thăm dò suy nghĩ của thái giám nhỏ.

Tuy vậy bây giờ, hắn cảm thấy điều đó chẳng còn cần thiết nữa.

Đáy lòng Nhất Dạ vì câu trả lời của nàng, mà mơ hồ xuất hiện một ý niệm điên cuồng, ý niệm đó lập tức lan nhanh, đ.â.m chồi mọc rễ.

Cuộc nói chuyện khi ấy, chính thức khởi đầu của mọi sóng ngầm sau này.

Đêm tối, ánh trăng lạnh lẽo như sương, rơi đầy đất, dát lên nền tuyết ảm đạm.

Cánh cửa bên ngoài căn phòng của Nhất Dạ xuất hiện bóng người màu đen.

- "Điện hạ, đã tới giờ rồi."

Chút yếu đuối dư tàn còn sót lại trên người vị hoàng tử rũ sạch, hiện giờ người hắn chỉ tràn ngập sát quang bao quanh, trong tàn nhẫn lại lộ ra tia yêu khí quỷ dị.

- "Chúng ta đi."

Cánh cửa phòng bật mở, bóng vị hoàng tử lạnh nhạt dẫm lên ánh trăng nhỏ vụn, chẳng mấy chốc đã biến mất trong màn đêm u ám..

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.