Bạn Đã Nghe Những Câu Chuyện Kinh Dị Chưa? - Chương 5
Cập nhật lúc: 13/12/2025 15:10
Xử lý xong tang sự cho anh tôi, lúc quay về nhà thì trời đã sụp tối.
Tôi và mẹ vừa bước tới cửa liền nhìn thấy ở đó có một hoà thượng đang đứng ngó nghiêng xung quanh.
Tôi bước lên trước hỏi: “Ngài đang nhìn gì vậy?”
Hoà thượng mặt mũi hiền từ, vừa cười một cái trên mặt đã hiện đầy nếp nhăn: “Ta đi ngang qua đây, khát quá, muốn tìm xin một ngụm nước.”
Vừa mới chôn anh trai xong, có lẽ tâm trạng của mẹ tôi không được tốt lắm, bà liếc nhìn hoà thượng một cái rồi bước vào trong nhà.
Tôi khẽ cười rồi nói: “Ngài đợi ở đây một lát.”
Sau đó tôi chạy vào nhà, mang cho hoà thượng một bát nước, còn có hai cái màn thầu.
Hoà thượng đi đến ngồi trên ngạch cửa, vừa ăn vừa trò chuyện với tôi.
“Người c.h.ế.t là ai?”
“Anh cháu.” Tôi cúi đầu đáp, có chút buồn bã, mặc dù bình thường tôi và anh ấy không thân thiết lắm, nhưng dù sao đó cũng là anh tôi.
Hoà thượng lại nói: “Ta ăn màn thầu của cậu, uống nước của cậu, nhưng lại không có tiền trả, hay là cậu nói cho ta biết ngày tháng sinh của cậu, ta xem bói giúp cho.”
Nghe hoà thượng hỏi đến ngày tháng sinh của mình, tôi im lặng cúi đầu không nói.
“Có gì không tiện nói sao?”
Tôi lắc đầu, đáp: “Thật ra cũng không có gì không tiện nói cả, sinh nhật của cháu là mồng 7 tháng 7.”
“Người trong làng đều gọi cháu là đứa trẻ ma, ngay cả mẹ cũng không thích cháu lắm.”
Hoà thượng như chợt bừng tỉnh.
Tôi ấp úng hỏi: “Người làm hoà thượng như ngài có phải cũng cảm thấy cháu rất xui xẻo không?”
Hoà thượng xoa đầu tôi, mỉm cười hiền từ nói: “Sao có thể chứ? Tương lai sau này cậu chắc chắn sẽ làm được việc lớn.”
Nói xong hoà thượng đưa chuỗi hạt trong tay cho tôi rồi bảo: “Cái này cho cậu.”
“Cho cháu?” Tôi vui mừng nhìn hoà thượng, dù sao từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng có ai tặng quà cho tôi.
Vậy nên cho dù tôi không dùng đến chuỗi hạt này, tôi cũng rất vui sướng.
Kế đó, hoà thượng đứng dậy phủi bụi đất trên người.
Tôi quyến luyến hỏi ông ấy: “Ngài muốn đi rồi sao?”
“Đúng vậy.” Hoà thượng nhìn về phía ngọn núi, “Lần này ta đến đây là có việc.”
“Vậy sau này cháu còn có thể gặp ngài không?” Tôi buồn bã hỏi.
“Đứa trẻ ngoan, hãy nhớ những lời ta nói đây, sau khi cậu làm được rồi, ba ngày sau ta sẽ đến tìm cậu.”
Tôi vội giục hoà thượng mau nói ra, rồi hứa rằng tôi nhất định sẽ làm được.
Hoà thượng cười, để lộ ra hàm răng trắng tinh: “Chuyện thứ nhất, tối nay lúc đi ngủ cậu hãy treo chuỗi hạt này trước cửa phòng mình, sau khi tỉnh dậy thì tháo nó xuống, cho đến lúc gặp lại ta không được để nó rời khỏi người.”
“Chuyện thứ hai, tối nay bất kể có ai gõ cửa, hay nghe thấy tiếng động gì, cũng đều không được mở cửa.”
“Chuyện thứ ba, cũng là chuyện quan trọng nhất.” Hoà thượng đưa con ngươi đen láy nhìn chằm chằm tôi, vô cùng nghiêm túc nói: “Nhất định không được tin bất cứ ai.”
Vẻ mặt nghiêm túc của hoà thượng khiến tôi sợ hết hồn, vừa đảo mắt một cái, nét mặt của ông ấy lại trở về dáng vẻ hiền từ trước kia.
Hoà thượng vỗ vai tôi rồi nói: “Nhóc con, ta đi đây, hy vọng ba ngày sau ta còn có thể gặp lại cậu.”
