Bạn Đã Nghe Những Câu Chuyện Kinh Dị Chưa? - Chương 7
Cập nhật lúc: 13/12/2025 15:10
Buổi chiều Thất Công đến nhà chúng tôi, mẹ gọi ông ấy vào phòng trong nói gì đó rất lâu.
Lúc Thất Công bước ra khỏi phòng ông ấy đi đến chỗ tôi hỏi: “Tối qua con có nghe thấy tiếng động nào không?”
Tôi kể lại chuyện tối qua cho Thất Công nghe, nhưng lại không kể chuyện vị hoà thượng kia đã cho tôi chuỗi hạt.
Thất Công trầm ngâm gật đầu, sắc mặt trở nên rất nghiêm trọng, gằn giọng nói: “Người c.h.ế.t bất đắc kì t.ử rất hung hãn, cho dù có hàng trăm con rắn kê dưới quan tài cũng không chịu an phận đâu.”
Tôi nghe không hiểu Thất Công đang nói gì, có điều nhìn sắc mặt của ông ấy tôi biết được chuyện này rất nghiêm trọng.
Thất Công lại đưa cho tôi ba nén hương rồi nói: “Bé Long, đêm qua thần cửa đã ngăn được ác hồn, thế nhưng thần cửa cũng đã bị sát khí ăn mòn rồi, hôm nay nhất định sẽ không ngăn được nữa.”
“Tối nay con hãy thắp hương đặt ở đầu giường, có thể bảo vệ mạng sống cho con, qua ba ngày sẽ an toàn thôi.”
Thất Công đưa ánh mắt mờ mịt nhìn chằm chằm tôi: “Nhớ lấy, nhớ kỹ lấy.”
Tôi rụt cổ lại nói: “Con nhớ rồi, Thất Công.”
Buổi tối, tôi canh đúng giờ thắp hương đặt ở đầu giường, lúc sắp lên giường, tôi bất ngờ đụng phải chuỗi hạt mà hoà thượng đã đưa cho mình.
Tôi lại đem chuỗi hạt treo ở trước cửa rồi mới trèo lên giường.
Đến nửa đêm, tiếng gõ cửa lại vang lên.
“Bé Long phải không? Anh là anh của em đây, mau mở cửa đi.”
Âm thanh ngoài cửa quả thật là giọng của anh tôi, tôi sẽ không nghe nhầm đâu.
Thế nhưng, không phải anh ấy đã c.h.ế.t rồi ư?
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, tôi vẫn bị doạ đến mức toàn thân run rẩy trốn dưới chăn, hai hàm răng va vào nhau lập cập.
Có lẽ không nghe thấy ai trả lời, tiếng gõ cửa của “người” bên ngoài càng lúc càng lớn hơn.
Duy trì thêm mấy phút nữa, tôi bỗng nghe thấy một tiếng ‘rầm’.
Là tiếng cửa lớn bị đổ sụp.
Tiếp sau đó là tiếng bước chân vội vã, tiếng bước chân ấy cách tôi càng lúc càng gần, tôi sợ đến mức nín thở, không dám nhúc nhích.
Tôi lấy tay bịt chặt miệng mình lại, chỉ sợ bản thân sẽ vì quá sợ hãi mà hét lên.
Tiếng bước chân đã đến trước cửa phòng tôi, tôi bỗng nghe thấy bên ngoài đó có tiếng nói: “Ở trong phòng này sao? Tìm thấy ngươi rồi.”
Ngay lúc này, giọng nói ấy chợt thay đổi, không còn là tiếng của anh tôi nữa, mà chính là giọng của người phụ nữ tối qua…
Tôi sợ đến mức cả người phát run, mồ hôi túa đầm đìa.
Tôi thầm cầu nguyện cho hương của Thất Công sẽ có tác dụng, mặc dù không có ai cần tôi nhưng tôi vẫn không muốn c.h.ế.t.
Tôi nghe thấy tiếng đẩy cửa, tôi dường như có thể cảm nhận được cánh cửa phòng đã bị mở hé ra.
Tôi tuyệt vọng gục xuống giường.
Thế nhưng lúc này bỗng vang lên một tiếng hét đau đớn, xung quanh lại trở nên yên tĩnh lạ thường.
Không biết đã qua bao lâu, tôi mới tìm lại được ý thức, sau khi nhận thức được mình đã an toàn, tôi mới nới lỏng dây thần kinh đang căng chặt nãy giờ, cả người mềm oặt như một khối bùn nhão, ngã ra giường.
Khi tôi sờ lại quần áo trên người lần nữa, nó đã ướt đẫm mồ hôi, không những thế ngay cả ga giường cũng ướt đầm đìa, không phân biệt rõ là mồ hôi hay là nước tiểu của tôi nữa.
