Bắt Đầu Từ Cái Giếng Quái Dị - Chương 165: Con Đường Buôn Bán
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:04
Sau khi ăn cơm trưa xong, Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi chơi một lát sau đó đi học.
Chẳng qua lần này các cô bé chỉ có thể đi học được vài ngày nữa thôi. Bởi vì mấy ngày sau chính là ngày 1-6, học sinh tiểu học ngày 1-6 sẽ được nghỉ.
Mà Cổ Dục cũng đã nói với các cô bé muốn dẫn 2 đứa đi ra ngoài chơi.
Điều này đối với các cô bé thật đúng là đáng để mong đợi.
Buổi trưa, sau khi Phùng Thư Nhân tới ăn ké xong thì cũng tiễn hai đứa nhóc đi học. Cổ Dục đi vào ngâm một bình trà, cùng Hứa Cẩm và Khổng Hạo Văn nghỉ ngơi ở trong nhà.
Trộm được nửa ngày rảnh rỗi để nghỉ ngơi, người như Hứa Cẩm đúng là thật khó có được thời gian rảnh. Không giống như Khổng Hạo Văn, thường xuyên trốn việc đi chơi.
Mà đối với trà của Cổ Dục, Khổng Hạo Văn cùng Hứa Cẩm đều hết sức kinh ngạc. Ban đầu bọn họ còn muốn mua một chút, nhưng ở đây Cổ Dục cũng không có nhiều.
Một cây trà có thể ra lá trà thì cũng có giới hạn. Nhất là cây trà của Cổ Dục năm nay vừa gặp hạn, cho nên ít hơn nhiều cũng là điều tất nhiên.
Nhìn thấy vẻ mặt của hai người như vậy Cổ Dục cũng lấy ra cho mỗi người một hai gram. Nhiều hơn nữa cũng không có vì chỗ hắn bây giờ cả hai loại lá trà cũng chỉ còn lại một ít mà thôi.
Sau lần thứ hai thu hoạch lá trà, hôm sau cụ Tống đã đem trà tới cho hắn. Nhưng mà cũng chỉ có bấy nhiêu đây mà thôi.
Ngâm trà, hóng gió, xem cá, cuộc sống như vậy thật sự rất là thoải mái.
Nhưng mà cuộc sống thú vị này cũng không có kéo dài quá lâu, bởi vì Cổ Dục phải bắt đầu đi xử lý mấy con tôm hùm đất kia.
Tôm hùm đất mặc dù ăn ngon nhưng mà xử lý quá phiền toái, nào là rửa nào là chà thật quá phiền phức.
Nhưng đồ ăn ngon thì lúc nào cũng rất phiền phức.
Hơn bốn giờ chiều hắn bắt đầu đi xử lý. Hứa Cẩm cùng Khổng Hạo Văn, còn có Lâm Lôi và Lý Vân Vân cũng tới phụ giúp. Tới 6 giờ tối xem như đã làm xong mấy con tôm.
Đương nhiên ngoại trừ tôm hùm đất thì Cổ Dục còn làm những món ăn ngon khác.
Buổi chiều trong nhà còn lại một ít trà Long Tỉnh, Cổ Dục làm tôm Long Tỉnh, băm thịt làm thịt viên kho tàu, thịt dê trộn thì là, thịt bò tái. Ngoài ra thêm một món ăn thanh đạm đó là nấm đông cô xào bắp cải xanh kiểu Thượng Hải, tổng cộng có 6 món ăn được đem lên bàn khiến cho chỉ nhìn cũng đủ làm người ta thèm nhỏ dãi.
Lúc bình thường là Lâm Lôi, Lý Vân Vân còn có người tới ăn chực Phùng Thư Nhân dọn dẹp. Nhưng hôm nay các cô ấy lại đi về trước, bởi vì quỷ mới biết mấy người Cổ Dục sẽ uống đến lúc nào.
Các cô ấy chỉ biết khi mình về, Cổ Dục đã mở két bia thứ hai.
Ban đầu Hứa Cẩm không muốn uống. Nhưng nhìn những đĩa thức ăn này còn có thịt tôm như kia hắn thật sự có chút không thể khống chế nổi chính mình thế là cũng bắt đầu theo uống.
Ba người một chai một chai tiếp một chai, trong bất tri bất giác đã uống két thứ hai. Phải biết rằng két bia của Cổ Dục không phải loại hai mươi bốn chai mà chỉ là mười hai chai.
Ba người uống cạn sạch hai két, vậy sẽ là mỗi người tám chai.
Mặc dù không có uống nhiều, nhưng có chút cảm giác hơi say.
Lúc này Hứa Cẩm đập một cái vào vai Cổ Dục, lời nói thành khẩn nhìn về phía Cổ Dục.
“Chú em Cổ! Cậu thật sự là một nhân tài, nhân vật lớn thường ở ẩn tại thành thị, nhân vật nhỏ thì ở ẩn tại vùng quê. Cậu đây coi như là nhân vật nhỏ đó nha!” Hứa Cẩm nghiêm túc nói.
“Ha ha ha ha, đúng là chưa có nghĩ tới nhưng mà cuộc sống như này thật sự rất thoải mái.” Nở nụ cười, Cổ Dục nhìn nhà của mình. Ngoài cửa có Vua Núi đang nằm ở nơi đó, Bạo quân nằm ở chỗ này, nhìn về bên này Vua Bầu Trời đã về ổ của mình nằm. Tất cả những điều này thật khiến Cổ Dục cảm thấy thật hài lòng. Có lúc con người cũng không cần tìm quá nhiều lý do để tạo cho mình áp lực, chính mình cảm thấy thoải mái mới là quan trọng nhất.
"Ai, tôi thật sự có chút hâm mộ cậu. Chẳng qua em trai này, cậu cũng có thể suy nghĩ lại một chút lời tôi nói. Nếu cậu có thể tập hợp tài nguyên lại vậy thì tiền đối với cậu mà nói chỉ là một con số mà thôi.” Nghe lời nói của Cổ Dục, Hứa Cẩm thở dài một hơi, làm gì có ai nguyện ý sống dưới áp lực cực lớn đâu? Ít nhất Hứa Cẩm kỳ thực cũng không nguyện ý, nhưng cuộc sống có lúc chính là như vậy.
Sinh ra, sống sót, không phải ngươi muốn tìm áp lực, mà là áp lực chủ động tìm tới đấy chứ.
Nếu như có thể dễ dàng kiếm tiền thì cớ sao mà không làm chứ.
“Tập hợp, làm sao để tập hợp?” Nghe được lời nói của Hứa Cẩm, lúc này Khổng Hạo Văn bên cạnh đang ăn tôm cũng ngẩng đầu lên, cười híp mắt nói.
“Không nói những cái khác, chỉ với kỹ thuật nuôi dưỡng của chú em Cổ, cậu ta kỳ thực hoàn toàn có thể đem Cổ gia thôn này bao hết. Chính mình chế tạo một cái dây chuyền sản xuất, khu vườn trái cây, khu vườn trà, khuôn viên cá, các loại rau quả gì đó. Tất cả những rau quả này chỉ cần cậu trồng, tôi đều thu với giá cao hơn giá thị trường ngoài kia. Đến lúc đó cậu có thể kêu người trong thôn tới làm. Như vậy danh vọng, tiền tài cái gì cũng có thể có được. Đến lúc đó theo tính toán phỏng chừng chú em Cổ một năm thu 1 tỷ không phải vấn đề lớn.”
Cắn một miếng tôm bóc vỏ, Hứa Cẩm đưa ra chủ ý cho Cổ Dục.
"Kế hoạch này có chút lớn đó nha” Nghe xong lời nói của Hứa Cẩm, nói Cổ Dục không động tâm là không thể nào. Hắn bây giờ mặc dù uống rượu, nhưng vẫn như cũ rất tỉnh táo. Hắn biết kế hoạch lớn như thế là không thể nào làm được bởi vì sự thần kỳ của hắn hoàn toàn là nhờ vào nước từ trong giếng.
Hắn rời giếng nước thì chỉ là một người bình thường thôi. Ách, nếu bây giờ tăng thêm nhiều phương diện như vậy thì có thể không còn là người bình thường nữa và cũng không có thoải mái như bây giờ.
Cho nên nếu như muốn làm một kế hoạch lớn như vậy thì đầu tiên hắn cần phải có đầy đủ người có thể tin được. Ngoài ra phải chuẩn bị tâm lý đem bí mật của nước giếng phơi ra ánh sáng, mà chỉ với điều này thôi hắn cũng đã không cách nào chấp nhận được.
Cho nên dù có muốn nhưng vẫn là thôi đi. Như bây giờ cũng rất tốt, không cần thiết phải gây ra thêm rắc rối cho mình. Nhưng mà Hứa Cẩm nói kế hoạch này, hắn sẽ giữ lại trong lòng. Nếu như về sau có cơ hội thì có thể từ từ thử một chút.
“Ha ha ha ha, ý ta cũng chỉ vậy thôi, nào, uống!” Nhìn Cổ Dục có chút động tâm thế nhưng thần sắc vẫn như cũ rất bình tĩnh, Hứa Cẩm nở nụ cười sau đó giơ lên chén rượu trong tay. Có mấy lời với người quen sơ sơ thì không nên nói bởi vì có đôi lúc, không cần nói quá mức rõ ràng mới là thỏa đáng.
Hứa Cẩm là một thương nhân thành công nên hắn biết rõ cái gì gọi là điểm tới,điểm dừng.
Cho nên chỉ với mấy câu thì hắn hiểu như vậy là đã đủ.
Sau đó lại giơ chén rượu lên, uống thôi !
Cổ Dục bọn hắn uống đến nửa đêm mới giải tán. Cổ Dục có chút say, nên biết là tố chất thân thể của hắn hiện nay cùng trước kia là hoàn toàn khác biệt. Vậy mà hắn còn uống say thì không biết Hứa Cẩm và Khổng Hạo Văn như thế nào.
Lúc này việc có cấp dưới tốt như thế nào đều được thể hiện ra ngoài.
Hứa Cẩm gọi một cú điện thoại. Không bao lâu thì hai cấp dưới của hắn liền lái xe đến đây đưa Hứa Cẩm và Khổng Hạo Văn quay trở về thành phố.
Mà Cổ Dục sau khi tiễn hai người họ thì đóng cửa lại sau đó tắm sơ sơ một cái rồi lên giường nằm, mơ mơ màng màng đã đến sáng ngày thứ hai.
Chương 166 : Du lịch
"Nào, uống chút canh giải rượu đi, có vui cũng không thể uống nhiều như vậy chứ.”
Nhìn Cổ Dục ở trên ghế sa lon. Lâm Lôi bưng trên tay một bát canh chua chua cay cay tới còn có một chút ngọt nữa đặt lên tay Cổ Dục. Khuôn mặt có chút oán trách liếc Cổ Dục một cái lại có chút buồn cười lắc đầu rồi sau đó cùng Lý Vân Vân đi dọn dẹp bãi chiến trường của ngày hôm qua .
Cổ Dục hôm qua thật sự là uống quá nhiều rồi, buổi sáng hôm nay hắn thức dậy còn chưa đi câu cá nổi. Mà sự thật không thể đứng dậy nổi không phải do hắn ngủ quá sâu mà do hắn một đêm hôm qua cơ hồ chưa có ngủ, chỉ lăn qua lộn lại, đầu thì cứ quay quay. Đúng là cảm giác say rượu thật sự không thoải mái một chút nào.
Nằm trên giường lăn qua lăn lại đến hơn 8:00 thì Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân tới Cổ Dục mới xuống lầu mở cửa cho các cô ấy. Nhìn dáng vẻ của Cổ Dục, hai người cũng không khỏi nở một nụ cười, sau đó bắt đầu dọn dẹp nhà cửa. Đương nhiên trong lúc dọn dẹp các nàng cũng không có quên chuẩn bị đồ ăn cho Cổ Dục.
Canh giải rượu là cái thứ nhất đã nấu xong, bây giờ nồi đất phía trên kia chính là nồi cháo.
“Ai, đúng là uống nhiều lắm.” Mấy ngụm đã cạn sạch canh giải rượu, Cổ Dục có chút nhức đầu nở nụ cười. Trên đầu còn có chút choáng váng, bắt đầu đếm số chai trên mặt đất. Khá lắm, vậy mà đêm qua bọn hắn uống hết thảy năm két bia, một két mười hai chai, chính là hết thảy sáu mươi chai, một người hai mươi chai....
Hay thật, trước kia Cổ Dục chỉ uống được khoảng trên dưới sáu chai thì sẽ xuất hiện trạng thái như bây giờ. Vậy mà đêm qua uống hai mươi chai mới như vậy, chứng tỏ thân thể của hắn lại có biến hóa rồi.
“Uống ít một chút, đối với cơ thể không có ích lợi gì.” Nhìn Cổ Dục lúc này, Lý Vân Vân cũng đi tới lấy đi canh giải rượu, đồng thời cũng hướng về Cổ Dục nói.
Nghe lời nói quan tâm của hai người đối với mình, Cổ Dục không khỏi cười sờ lên cái mũi của mình. Mà Lý Vân Vân nhìn dáng vẻ của Cổ Dục cũng không nhịn được liền nở nụ cười.
“Ngốc nghếch” liếc Cổ Dục một cái phong tình vạn chủng rồi Lý Vân Vân đi vào trong nhà bếp. Phía bên kia Lâm Lôi cũng nhìn Cổ Dục nở nụ cười.
Nhắc mới nhớ, lúc trước các cô thường xuyên nhìn thấy mấy người có chồng. Sau khi chồng các cô ấy uống say thì các cô ấy đều phải bận bịu bốn bề thu dọn đồ đạc. Vào lúc đó bọn cô có suy nghĩ đều là phụ nữ nhưng mà bọn cô lại không phải làm những việc như vậy, cũng không biết là tốt hay xấu......
Chẳng qua hôm nay tại nhà Cổ Dục lại được thử nghiệm một chút công việc này, nói như thế nào đây ta ? Kỳ thật vẫn có chút vui vẻ...
Cái cảm giác trong nội tâm này thật sự rất khó dùng ngôn ngữ để diễn tả.
Dù sao giữa người và người kết giao với nhau, ngoại trừ tình yêu, tình thân thì tình cảm bạn bè cũng đều quan trọng như nhau.
Bất quá Cổ Dục thì không có những ý nghĩ này.
Sang ngày thứ hai Cổ Dục cũng không có câu cá, mà trực tiếp đem cá ở trong trại cá bán đi. Hứa Cẩm cũng tương tự như Cổ Dục nghỉ hết một ngày, tuy nhiên ông ấy so với Cổ Dục còn thảm hơn. Ngày thứ hai ông phải đi đến công ty làm việc, đâu giống như Cổ Dục muốn làm gì thì làm.
Cho nên mặc dù cũng nghĩ một ngày, nhưng là phải trì hoãn việc ở công ty.
Chẳng qua hôm nay cũng coi như ông ấy đã được sống lại. Bởi vì hôm nay cá mập của ông ấy sẽ được đưa tới.
Hôm nay chở cá, ông ấy cố ý sắp xếp hai chiếc xe chở nước, một chiếc là giống bình thường tới chở tôm cá, còn có một chiếc là chuyên dùng để chở cá mập.
Sau khi bàn giao xong, Cổ Dục còn cố ý đổ một ít nước giếng vào trong vạc cá mập, vì sợ cá mập trên đường đi sẽ chết.
Hai chuyện làm ăn này sau khi xong xuôi, thẻ ngân hàng của Cổ Dục cũng trong nháy mắt nhiều hơn 2 triệu tệ. Nếu như là lúc ban đầu, khi nhìn thấy hơn 2 triệu tệ đoán chừng Cổ Dục sẽ vui sướng nhảy một cái cao ba mét, chẳng qua bây giờ hắn bình tĩnh hơn trước nhiều rồi.
Dù sao thẻ ngân hàng của hắn bên trong có hơn 100 triệu trong đó. Bên trong không gian của hắn còn có một cái tượng phật mạ vàng thời Minh, vật này ít nhất cũng phải giá trị 100 triệu đến 200 triệu, tuy nhiên hắn cũng không thèm để ý.
Sau khi đưa cá đi, kế tiếp chính là dọn dẹp ao cá. Công việc này không cần đến Cổ Dục, Lý Vân Vân cùng Lâm Lôi rất nhanh đã đem ao cá dọn dẹp xong.
Dọn dẹp xong ao cá, Cổ Dục muốn buổi tối xả nước ra nhưng hắn hoãn lại không làm vì hắn đã hứa ngày mai sẽ đưa Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi đi chơi ngày quốc tế thiếu nhi.
Hơn năm giờ chiều, Cổ Tấn đón bọn nhỏ đi học trên trấn trở về nhà. Những đứa trẻ khác cũng không giống như là Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi, điều này khiến Cổ Dục còn cho rằng bọn nó không có ngày tết thiếu nhi.
Tại thôn Cổ gia, không có các loại ngày như quốc tế thiếu nhi hay ngày Quốc Tế Lao Động.
Những đứa trẻ được nghỉ định kỳ ở nhà, nếu như không phải chạy như điên trên núi thì cũng phải hỗ trợ làm việc. Cái này cũng giải thích được nguyên nhân vì sao nói trẻ con nhà nghèo sớm biết lo liệu việc nhà, bởi vì bọn hắn thật sự không có thời gian để đi chơi.
Nếu như không phải nhờ Cổ Dục đoán chừng Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi hôm nay cùng lắm là được ăn bữa ngon mà thôi, còn muốn đi ra ngoài chơi ư? Điều đó không có khả năng!
Nhưng mà bây giờ đã có Cổ Dục, mọi thứ đều có khả năng xảy ra.
Trong nháy mắt đã đến ngày 1 tháng 6. Sáng sớm hôm nay Cổ Dục đã dậy làm điểm tâm. Trước tiên cho Vua Núi , Bạo quân cùng Vua Bầu Trời ăn. Hơn bảy giờ sáng, Cổ Tú Tú, Lưu Phi Phi, Lâm Lôi, Phùng Thư Nhân cùng Lý Vân Vân cũng đã đi tới trước cửa nhà của Cổ Dục.
Kỳ thực Lâm Lôi vốn là không muốn đi, cô không phải là trẻ con. Nhưng do Cổ Dục đã mở miệng mời hơn nữa Phùng Thư Nhân cũng muốn đi, vì vậy cô cũng đã đồng ý đi.
Mặc dù sáu người là có một chút vượt chỉ tiêu. Tuy nhiên xe của Cổ Dục cũng khá lớn, hơn nữa còn có hai đứa trẻ con. Chỉ cần không bị cảnh sát giao thông chặn lại, vậy thì không có vấn đề gì lớn.
Tại nhà Cổ Dục ăn bữa sáng xong, Cổ Dục lái xe, chở mọi người đi về thành phố. Thành phố Đại Hưng cũng không có công viên trò chơi nghiêm chỉnh nào giống như Happy Valley hay Disneyland. Ở đây chỉ có công viên nước mà thôi, nhưng tới tháng bảy nó mới mở cửa.
Nhưng cái này cũng không hề đại biểu cho Đại Khánh không có chỗ chơi. Ở đây nổi tiếng nhất là suối nước nóng , tự nhiên cũng có nơi vui chơi là suối nước nóng.
Hôm nay điểm đến của bọn Cổ Dục chính là chỗ này.
Lái xe hơn hai giờ chạy theo hướng dẫn, bọn Cổ Dục đã đi tới công viên trò chơi suối nước nóng.
Mặc dù thành phố Đại Hưng cũng không lớn, nhưng hôm nay dù sao cũng là ngày một tháng sáu cho nên cũng có rất nhiều người đến chơi. Đỗ xe xong, Cổ Dục cũng mang theo đám người đi vào trong.
Ở đây cùng nhà tắm công cộng rất giống nhau. Nhưng khác nhau chính là nơi này có rất nhiều suối nước nóng. Kiểu tắm ở đây là nam nữ cùng tắm chung và ở đây cũng không phải tắm ở trong phòng mà là ở ngoài trời, cần phải mặc áo tắm, cũng có rất nhiều các trò chơi trên nước có thể chơi. Lúc mới tới, Lý Vân Vân, Lâm Lôi, Phùng Thư Nhân trên mặt đều có chút sợ hãi và xấu hổ, bởi vì các cô chưa bao giờ mặc qua những thứ này. Phùng Thư Nhân có thể còn có một chút kích động muốn thử nhưng Lý Vân Vân cùng Lâm Lôi thì nhanh chóng xấu hổ đến mức đầu cúi gằm xuống đất.
Nhưng mà Cổ Dục không có phát hiện đến điều này, hắn mua 6 vé giữ lại cho mình một vé là dành cho khách nam, những cái khác đều đưa cho các cô.
“Vào trong đó có cái gì không biết thì nhớ hỏi nhân viên phục vụ ở đây nha! Các loại áo tắm gì đó cũng có thể mua trực tiếp ở đây, những đồ ăn uống thì thích cái gì thì mua cái đó.” Nhìn các cô gái trước mặt, Cổ Dục vừa cười vừa nói. Mà khi nghe được lời nói của Cổ Dục, các cô rụt rè gật đầu một cái, nhưng ánh mắt vẫn còn có chút né tránh...
