Bất Ngờ Chưa! Thiên Kim Giả Lại Là Lão Đại Huyền Học - Chương 215
Cập nhật lúc: 07/09/2025 03:47
Còn Mã Tuấn Tài thì vẫn nằm vật ra đất. Chiếc áo phông hàng hiệu trên người đã bị cào rách tả tơi. Nửa thân trên của hắn, từ cánh tay, ngực, cổ, cho đến cả khuôn mặt đều chi chít những vệt cào rớm máu.
Chưa kể, m.ô.n.g hắn còn bị chó cắn cho hai phát. Trên chiếc quần bò đen bó sát khoe mẽ, m.á.u tươi đã thấm ướt hai mảng tròn ở mông, đủ để thấy vết thương sâu đến mức nào.
Mã Tuấn Tài vừa rên la thảm thiết, vừa được người ta dìu đến phòng y tế.
Đàn Linh Âm khẽ mím môi, nhìn tướng mạo của Mã Tuấn Tài rồi bấm ngón tay tính toán.
Trong tay hắn có ba mạng người, hai trong số đó là con ruột của hắn, người còn lại cũng vì hắn mà chết.
Một kẻ tội ác tày trời như vậy đáng lẽ phải gặp báo ứng từ lâu, tại sao lại cần đến cô ra tay trừng trị?
Lam Nhiễm Nhiễm lúc này mới hoàn hồn sau phen khiếp sợ.
– Linh Âm, mình đến phòng học nhanh đi.
Đàn Linh Âm giữ tay cô bạn lại, gương mặt bình tĩnh lạ thường.
– Khoan đã. Bây giờ tớ hỏi cậu mấy câu, cậu phải trả lời thật cho tớ.
– Ừm. – Lam Nhiễm Nhiễm ngoan ngoãn gật đầu.
Đàn Linh Âm kéo cô bạn đến một chiếc ghế đá gần đó ngồi xuống, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
– Trước đây cậu và Mã Tuấn Tài có quan hệ gì?
– Trước kia… trước kia tớ từng có cảm tình với hắn, không biết có được tính là thích không nữa… – Lam Nhiễm Nhiễm mân mê món đồ trang trí treo trên túi xách, giọng lí nhí như muỗi kêu. – Thật ra tớ không muốn cho cậu biết, vì thấy mất mặt lắm…
Đàn Linh Âm có chút khó hiểu:
– Sao cậu lại thích hạng người như hắn được?
Khuôn mặt xinh xắn của Lam Nhiễm Nhiễm nhăn lại. Cô im lặng hồi lâu, cuối cùng như đã hạ quyết tâm, mới chịu kể ra.
Đôi mắt cô đã hoe đỏ, ngấn lệ chực trào.
– Hồi cấp ba tớ có một người bạn thân tên là Mã Văn Văn, hắn là anh trai của cậu ấy.
– Mã Văn Văn học rất giỏi nên tớ và cậu ấy thân nhau lắm. Nhưng không biết từ lúc nào, cậu ấy cứ hay rủ Mã Tuấn Tài đi ăn chung, đi chơi chung với bọn tớ, rồi còn toàn bóng gió rằng Mã Tuấn Tài thích tớ…""
""Em biết yêu sớm là không tốt, nên vẫn luôn do dự, chưa bao giờ dám nhận lời anh ta. Vì Mã Văn Văn là người tốt, nên em cứ ngây thơ nghĩ rằng anh trai cậu ấy cũng sẽ chẳng tệ đâu, còn định bụng là thi đại học xong sẽ đồng ý hẹn hò với anh ta.
Vậy mà không ngờ . không thể nào ngờ được, chính Mã Tuấn Tài và Mã Văn Văn lại bắt cóc em.
Nói đến đây, Lam Nhiễm Nhiễm không kìm được nước mắt nữa. Cô bé vừa nức nở quệt vội dòng lệ, vừa nhìn Đàn Linh Âm, giọng run rẩy: “Mã Tuấn Tài đã uy h.i.ế.p bố mẹ em, nói rằng nếu không đưa cho chúng một trăm triệu, chúng sẽ . sẽ làm nhục em . Hức . Lúc đó Mã Văn Văn cũng ở ngay bên cạnh, em đã van xin cậu ta thảm thiết thế nào cũng vô dụng ”
“Sau khi đưa đủ một trăm triệu, chúng mới chịu thả em ra. Nhưng bố mẹ em quyết định không báo cảnh sát, vì không có bằng chứng, lại sợ danh dự của em bị ảnh hưởng, nên đành ngậm bồ hòn làm ngọt ”
Đàn Linh Âm nghe mà chau chặt mày, cô rút khăn giấy, nhẹ nhàng lau nước mắt cho bạn. “Thảo nào chị nhìn ra trong mệnh của em từng vướng phải một kiếp nạn lớn ”
Cô đã nhìn ra Lam Nhiễm Nhiễm từng có một đoạn ký ức đau khổ, đó là kiếp số mà cô bé phải trải qua. Nhưng cô không thể nhẫn tâm thẳng thừng vạch lại vết sẹo lòng của bạn mình, nên đã không hỏi tới.
Lam Nhiễm Nhiễm ngơ ngác hỏi lại: “Chị nhìn ra được ạ?”
Đàn Linh Âm mỉm cười: “Thật ra chị là Huyền Sư, biết xem bói ”
“Lợi hại quá đi!” Lam Nhiễm Nhiễm vẫn còn rưng rưng, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô.
Đàn Linh Âm dịu dàng lau đi vệt nước mắt trên má bạn, ôn tồn nói: “Lúc trước em nói có một người bạn cũng thi đỗ vào Kinh Đại, là Mã Văn Văn sao?”
Lam Nhiễm Nhiễm gật đầu: “Vâng ạ, học lực của cậu ta vốn đã khá, sau khi có tiền thì đăng ký thêm mấy lớp học thêm, cũng đỗ vào Kinh Đại ”
“Thật ra, ban đầu bố mẹ muốn cho em đi du học, không muốn em phải dính dáng gì đến Mã Văn Văn nữa. Nhưng em đã vất vả lắm mới đỗ được vào Kinh Đại, em muốn học ở đây ”
Đàn Linh Âm dịu dàng cổ vũ: “Đương nhiên phải học ở Kinh Đại rồi, sao có thể vì một con sâu mọt mà từ bỏ một ngôi trường tốt như vậy được chứ? Yên tâm, sau này có chị ở đây, không ai có thể bắt nạt em nữa đâu ”
Tối nay, cô phải đến Mã gia một chuyến, xem thử cả nhà Mã Tuấn Tài là loại đầu trâu mặt ngựa gì mà có thể nhởn nhơ thoát khỏi báo ứng như vậy!
Buổi chiều, giáo viên chủ nhiệm cho các tân sinh viên tự giới thiệu trong lớp học, sau đó thì tan.
Đàn Linh Âm đăng ký vào khoa Ngữ Văn, lúc trước chỉ tiện tay điền vào, cũng không nghĩ ngợi gì đến chuyện công việc sau này, thấy khoa Ngữ Văn đứng đầu bảng nên chọn luôn.
Thật trùng hợp, Lam Nhiễm Nhiễm cũng ở lớp một khoa Ngữ Văn.
Và càng trùng hợp hơn nữa, cô nàng tên Mã Văn Văn kia cũng học cùng lớp.
Lúc đó, Mã Văn Văn không hề tiến đến bắt chuyện với Lam Nhiễm Nhiễm, không biết là do chột dạ hay vì lý do nào khác.
Chạng vạng, người nhà đến đón Lam Nhiễm Nhiễm về. “Linh Âm, mai gặp lại nhé!”
Đàn Linh Âm vẫy tay: “Mai gặp ”
"