Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền - Chương 566
Cập nhật lúc: 25/09/2025 11:36
"Bên bệnh viện đã sắp xếp xong cả rồi, sẽ có người hỗ trợ cô."
Khóe môi Mục Thuân hơi nhếch lên: "Như vậy thì ngày mai tôi càng thêm tự tin rồi."
Cô ta cất hết tài liệu vào túi xách: "Đừng quên điều kiện của tôi sau khi mọi chuyện thành công."
Thái Mẫn cười nhạt: "Chỉ cần cô hoàn thành tốt, đừng nói là giữ mãi tuổi xuân, ngay cả việc trường sinh bất lão cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi."
Nhận được lời đảm bảo, Mục Thuân mới xách túi đứng dậy rời đi. Đối với cô ta, gương mặt này chính là mạng sống.
Phụ nữ nhà họ Mục các cô sinh ra đã sở hữu nhan sắc trời cho, nhưng cứ như thể mắc phải một lời nguyền vậy, hễ bước qua tuổi 25 là nhan sắc lại tàn phai nhanh chóng. Cô ta từng xem ảnh của mẹ mình, đến năm 30 tuổi mà trông đã như một bà lão 50.
Chính vì thế mà bố cô ta mới ngoại tình, ruồng bỏ mẹ con cô ta, mẹ cô ta cũng vì vậy mà c.ắ.t c.ổ tay tự sát.
Mục Thuân đưa tay sờ lên mặt mình, nghiến răng, cô ta tuyệt đối không thể giẫm vào vết xe đổ của mẹ.
Nhìn bóng Mục Thuân xa dần, Thái Mẫn cười lạnh, quả nhiên là một con ngốc. Chỉ cần nhử nhẹ mồi câu, đã có kẻ tự nguyện cắn câu rồi.
Mục Thuân bước vào cục cảnh sát, lập tức có người dẫn cô đến trước mặt Yến Tu Văn.
"Sếp, đây là cô Mục ạ. Cô ấy nói có manh mối muốn cung cấp."
Mục Thuân đứng trước mặt Yến Tu Văn, công khai đánh giá anh ta từ đầu đến chân, từ gương mặt đến vóc dáng. Trong lòng cô ta thầm hài lòng.
Ánh mắt Yến Tu Văn chỉ dừng lại trên người cô ta trong giây lát rồi nhanh chóng lướt đi, giọng nói hơi lạnh: "Manh mối gì?"
Mục Thuân mỉm cười, nhìn quanh bốn phía: "Cảnh sát Yến, anh định bàn chuyện manh mối với tôi ở ngay đây sao?"
Xung quanh toàn người qua lại, nhìn thế nào cũng không phải là nơi thích hợp để nói chuyện riêng tư. Yến Tu Văn ngước mắt nhìn cô ta: "Cô muốn nói chuyện ở đâu?"
Mục Thuân khẽ nhếch môi đỏ, ánh mắt lẳng lơ nhìn thẳng vào anh ta, ngón tay vuốt nhẹ lọn tóc dài: "Tôi biết gần đây có một quán cà phê khá yên tĩnh, hay là chúng ta ra đó nói chuyện?"
Yến Tu Văn vốn dĩ luôn cảnh giác với mọi sự việc và con người đột nhiên xuất hiện, huống chi cô gái trước mắt này có ngoại hình giống Yến Thanh đến bảy, tám phần, nhìn từ xa thậm chí có thể gây nhầm lẫn.
Thấy Yến Tu Văn không hề nao núng, Mục Thuân lại tiếp lời: "Cảnh sát Yến, tiện thể để tôi mời anh một ly cà phê."
Lập tức, những ánh mắt tò mò xung quanh đổ dồn về phía này, ai nấy đều muốn xem ai mà gan lớn thế, dám công khai "lấy lòng" vị sếp khó tính của họ ngay giữa thanh thiên bạch nhật.
Nhìn kỹ lại, nhiều người suýt nữa thì nhận nhầm, cô gái này trông quá giống cô cháu gái của sếp.
Ngay khi những người xung quanh nghĩ rằng Yến Tu Văn ít nhất cũng sẽ nể tình người này trông giống cháu gái mình mà thương hoa tiếc ngọc một chút, nhưng anh lại thẳng thừng đáp: "Phụ lòng tốt của cô Mục rồi, tôi không có thói quen uống cà phê. Cứ nói chuyện ở đây đi."
Mục Thuân khẽ nhếch mày, giọng điệu từ chối dứt khoát của Yến Tu Văn ngược lại càng khiến cô ta cảm thấy hứng thú. ...
Cuối tuần, khi Yến Thanh xách túi bước xuống, Yến Tu Văn đã lái xe đợi sẵn dưới tòa nhà ký túc xá.
Khi lên xe, Yến Thanh lại chọn ngồi ở hàng ghế sau. Yến Tu Văn khẽ nhíu mày: "Ngồi ở ghế sau, cháu coi chú là tài xế à?"
Yến Thanh cứ ngỡ với tính cách của Yến Tu Văn, anh sẽ không hỏi câu này. Cô thản nhiên dựa vào ghế, tiện tay kéo chiếc chăn mềm mại đắp lên người, đáp: "Ghế trước sáng quá, không tiện ngủ bù."
Mấy đêm nay, cứ có mấy thứ linh tinh "không sạch sẽ" quấy rầy, khiến cô mãi không ngủ ngon được.
Nghe lý do này, Yến Tu Văn cũng đành chấp nhận.
Trên đường về nhà họ Yến, Yến Tu Văn nhận được một cuộc điện thoại, là bà Yến gọi tới.
"Tu Văn, điện thoại Thanh Thanh gọi không được, con bé đang ở cùng chú phải không?"
Yến Tu Văn liếc nhìn gương chiếu hậu, thấy Yến Thanh đang ngủ lơ mơ, anh khẽ đáp: "Vâng."
Bà Yến hạ giọng trầm xuống: "Hai đứa đừng về vội. Đi đâu đó loanh quanh một chút đi, ở nhà đang có chút chuyện cần giải quyết."
Nghe giọng bà Yến có vẻ nghiêm trọng, Yến Tu Văn hỏi: "Có chuyện gì vậy ạ?"
