Bệnh Mỹ Nhân Và Đao Mổ Heo - Chương 25:chương 25
Cập nhật lúc: 30/09/2025 04:16
Con dâu thím Chu nhìn theo, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ ơi, đó là “phúc tinh” mà người trong làng nói đấy ạ? Sao cô ấy lại gầy như vậy?”
Làm gì có phúc tinh nào gầy như thế? Nhìn qua là biết sống không tốt.
Nếu là phúc tinh, chắc chắn sẽ không sống thảm như vậy, đúng không?
“Phúc tinh cái gì chứ,” thím Chu dở khóc dở cười. “Mấy lời đó đều là lừa người cả. Ly Nương mà là phúc tinh thật, nhà họ Úc có nỡ đối xử tệ bạc với nó không? Chẳng qua là nhà họ Úc bịa chuyện để lấy hai mươi lạng bạc thách cưới của nhà họ Phó thôi.”
Dù vì lời nói chắc nịch của Chu thị mà không ít người tin Úc Ly là phúc tinh, nhưng đa số mọi người trong lòng đều hiểu rõ, đâu không biết nguyên do trong đó.
Nghĩ đến việc Úc Ly từ nhỏ đã đáng thương, họ dù biết rõ nội tình, biết Úc Ly không phải là phúc tinh gì, cũng sẽ không cố ý đi phản bác, hay chạy đến nói cho Chu thị biết tất cả đều là giả.
Dù sao thì, Phó Văn Tiêu cũng đã thật sự tỉnh lại.
Cô con dâu của Đại Tráng có chút thất vọng, thì ra thật sự không phải là phúc tinh.
Nghĩ cũng đúng, nếu thật sự là phúc tinh, nhà họ Úc đâu nỡ gả phúc tinh cho một người sắp chết.
Cô có chút thương hại nói: “Vậy thì cô ấy cũng thật đáng thương…”
“Còn không phải sao,” thím Chu hùa theo. “Nhà họ Úc là nhà trọng nam khinh nữ có tiếng trong làng… À không, phải nói là chỉ coi thường bốn đứa con gái nhị phòng nhà họ Úc thôi. Con bé Úc Cầm nhà đại phòng thì đâu có bị đối xử tệ.”
“Chuyện này cũng không lạ. Ai bảo cha mẹ và anh em của Cầm Nương đều là người có bản lĩnh. Mẹ nó là bà Trần, con gái của một vị tú tài, ở nhà họ Úc địa vị không thấp, ngay cả bà cả cũng không dám dễ dàng đụng đến. Có bà ta che chở, cuộc sống của Cầm Nương tất nhiên là tốt hơn nhiều so với mấy đứa con gái nhị phòng.”
**
Trên núi cây cối um tùm, nhiệt độ cũng thấp hơn dưới chân núi.
Vào núi không lâu, Úc Ly đã cảm thấy cái nóng oi ả đã tan đi không ít. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá trên đỉnh đầu, khi gió núi thổi qua, bóng cây lay động, xào xạc.
Úc Ly tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ, dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt.
Cơ thể này thực sự quá yếu, mới leo núi một chút đã mệt không chịu nổi, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Cô cúi đầu nhìn bàn tay gầy đến trơ cả xương của mình, rồi nắm chặt lại.
Sức lực tuy đã tăng thêm một chút, nhưng vì cơ thể vẫn còn yếu, nên sức mạnh này cùng lắm chỉ dùng để đập nhà. Muốn g.i.ế.c dị chủng là không thể, nếu dị chủng của kiếp trước xuất hiện trước mặt, cô chỉ có nước bị xé xác.
Úc Ly rất không hài lòng về điều này, chỉ mong nhanh chóng hồi phục lại sức mạnh của kiếp trước.
Dù trong ký ức của nguyên chủ, thế giới này dường như không có vật ô nhiễm hay dị chủng, nhưng vẫn còn những thứ khác đủ để đe dọa tính mạng con người, như mãnh thú trong núi chẳng hạn.
Ít nhất cô cũng phải có sức để đánh thắng được mãnh thú chứ? Lỡ như có ngày mãnh thú xuống núi thì sao?
Hôm nay cô lên núi cũng là để điều tra tình hình trong núi.
Trước tiên xem trong núi có mãnh thú gì, đánh thắng được thì tốt, nếu không đánh lại… thì phải nhanh chóng rèn luyện cơ thể, tập lại mấy bài thể thuật quen thuộc của kiếp trước, dùng kỹ thuật để bù đắp cho sức mạnh cơ thể còn thiếu.
Lập kế hoạch xong, nghỉ ngơi cũng đã đủ, Úc Ly đứng dậy đi tiếp.
Đây vẫn là bìa rừng, ngày thường người vào núi đốn củi không ít, đã tạo thành một con đường mòn. Úc Ly đi dọc theo con đường này.
Chỉ là càng đi sâu, đường càng mờ dần. Đi thêm khoảng một giờ nữa, đã không còn thấy rõ đường đi, đây hẳn là nơi dân làng thường dừng lại, ít khi vào sâu hơn.
Úc Ly vừa đi vừa quan sát, tai nghe tám hướng, mắt nhìn bốn phương.
Tiếc là, đi suốt một quãng đường, đừng nói là dấu vết của dã thú, ngay cả một con thú nhỏ cô cũng không gặp được. Cô không khỏi có chút bực bội, chẳng lẽ vì ngày thường dân làng hay vào núi đốn củi, nên các loài thú nhỏ đều không dám lại gần đây sao?
Tuy nhiên, Úc Ly lại nhìn thấy không ít quả dại.
Cô cũng không biết những quả dại này có ăn được không, quan sát một hồi, chỉ hái những loại có dấu chim ăn, bỏ vào miệng nếm thử, không khỏi nheo mắt lại.
Ngọt quá, ngon quá!
Còn có một loại quả dại mà trong ký ức của nguyên chủ thường thấy, mùa hè nóng nực chính là mùa nó chín rộ, quả chín có màu đen đỏ, không lớn lắm, mỗi lần ăn một quả, vị ngọt lịm.
Úc Ly bất giác cảm thấy tâm trạng rất tốt.
Thì ra trong núi còn có thứ ngon như vậy, ngọn núi này đúng là một kho báu.
Úc Ly có thêm động lực, vừa đi vừa ăn, ăn không ít quả dại, thế mà cũng no cả bụng.
Có vài loại quả dại mọc trên cây cao, nhưng không làm khó được cô. Vài ba bước là cô đã leo tót lên cây, ngồi vắt vẻo trên đó ăn, thậm chí còn tranh giành với cả chim.
Quả nhiên, quả cướp được từ miệng “người khác” càng ngọt hơn.
“Chít chít chít!”
Con chim bị cướp mất quả tức giận kêu lên với cô.
Đột nhiên, Úc Ly khẽ “suỵt” một tiếng với con chim. Con chim đâu hiểu được ý của sinh vật hai chân này, lại chít chít một hồi rồi bay đi.
Không còn tiếng chim ồn ào, Úc Ly có thể nghe rõ hơn một âm thanh nào đó, hình như là tiếng người kêu cứu.
Cô chớp mắt, từ trên cây nhảy xuống, đi theo hướng có tiếng kêu.
Đường đi xung quanh không dễ dàng, cây cối ở đây mọc rất rậm rạp, không có dấu vết người đi. Úc Ly dùng một cành cây nhặt được ven đường để mở đường.
Tiếng kêu cứu đứt quãng, càng lúc càng gần, giọng nói đã khản đặc, không biết đã kêu bao lâu.
Úc Ly dùng gậy vạch đám cây cối hỗn loạn ra, cuối cùng cũng nhìn thấy phía trước có một cái hố sâu chừng một trượng, dưới hố có một người đang nằm.
Người này hẳn đã bị thương, có thể ngửi thấy mùi m.á.u tanh nhàn nhạt trong không khí.
Cây cối xung quanh um tùm, che khuất ánh sáng, Úc Ly cũng không nhìn rõ được dáng vẻ của người dưới hố, chỉ biết đó hẳn là một người đàn ông.
Cô thăm dò hỏi: “Anh không sao chứ?”
Người đàn ông dưới hố nghe thấy tiếng, yếu ớt ngẩng đầu lên, thấy thật sự có người đến, không khỏi mừng rỡ, tỉnh táo lại, giọng khản đặc nói: “Chân tôi bị thương rồi, có thể phiền cô kéo tôi ra ngoài được không?”
Úc Ly ước lượng độ cao, nói: “Anh chờ một chút.”
Thấy Úc Ly biến mất, người đàn ông dưới hố lo lắng, sợ cô không quay lại.
Anh ta tựa người vào thành hố ẩm ướt, lạnh lẽo, mặt lộ vẻ cười khổ, cảm thấy mình thật xui xẻo, lại có thể rơi vào tình cảnh này.
Hơn nữa, giọng nói vừa rồi hình như là của một cô gái trẻ…
Tuy không biết tại sao một cô gái trẻ lại xuất hiện ở nơi này, nhưng một cô gái chắc sức không đủ, hoàn toàn không thể kéo một người đàn ông to lớn ra khỏi hố được.
Đang lúc anh ta lo lắng miên man, đột nhiên có thứ gì đó từ trên đầu ập xuống.
Người đàn ông bị đập cho ngây người, đúng lúc trên đầu vang lên giọng nói của cô gái ban nãy: “Anh dùng dây mây buộc vào eo mình đi, tôi kéo anh lên.”
“Tôi nặng lắm…” người đàn ông theo bản năng nói.
Úc Ly tưởng anh ta sợ hãi, tốt bụng an ủi: “Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không làm anh ngã đâu.”
Người đàn ông: “…” Anh ta lo lắng chuyện đó sao?
Cuối cùng, người đàn ông vẫn chọn cách dùng dây mây buộc vào eo mình, để Úc Ly kéo lên.
Trước khi được kéo lên, anh ta dùng chân không bị thương đạp vào thành hố, nghĩ rằng nếu cô không kéo nổi mình lên, thì bảo cô buộc dây mây vào cái cây bên cạnh, anh ta sẽ tự mình bám vào dây mây từ từ leo lên cũng được.
Nào ngờ ngay sau đó, cơ thể anh ta đột nhiên bay vút lên, bay thẳng ra khỏi cái hố đã giam giữ anh ta một ngày một đêm, rơi xuống bụi cỏ bên cạnh.
Người đàn ông mặt mày ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Dưới ánh mặt trời, Úc Ly phát hiện đây là một chàng trai rất trẻ, chắc chưa đến hai mươi, tuy rất nhếch nhác nhưng không giấu được vẻ mặt anh tuấn.
Cứu người ra xong, Úc Ly liền định rời đi.
Nhưng chàng trai thấy cô quay người đi ngay, vội gọi lại: “Khoan đã, cô cứ thế đi sao? Ân nhân, tôi còn chưa kịp cảm ơn cô.”
Úc Ly xua tay, tỏ ý đó chỉ là việc nhỏ, không cần anh ta cảm ơn.
Ngay cả khi thấy một con ch.ó gặp nạn đi ngang qua cô cũng sẽ cứu, huống chi là một người sống sờ sờ. Chỉ cần không phải là quái vật, cô đều sẽ cứu.
Thấy cô sắp đi, chàng trai lập tức sốt ruột: “Nhưng chân tôi gãy rồi, không đi được.”
Úc Ly bừng tỉnh, hỏi: “Anh muốn tôi đưa anh xuống núi à?”
Chàng trai có chút ngượng ngùng: “Có thể nói là vậy, phiền cô quá.” Đột nhiên nghĩ đến đối phương là một cô gái, anh vội nói thêm: “Cô chắc là người ở làng gần đây đúng không? Hay là cô đi tìm người trong làng lại đây giúp…”
“Không cần phiền phức như vậy đâu.” Úc Ly nói rồi đi về phía anh ta.
Trước ánh mắt nghi hoặc của đối phương, cô vươn cánh tay mảnh khảnh, một tay vác bổng anh ta lên vai.
Chàng trai cao lớn: “…”
