Bệnh Mỹ Nhân Và Đao Mổ Heo - Chương 28:chương 28

Cập nhật lúc: 30/09/2025 04:16

Dù đã muộn, nhưng cá này đều đã chết, không thể nuôi được, thời tiết lại nóng, không để lâu được, chi bằng làm ăn luôn.

Đưa cá cho Chu thị xong, Úc Ly cảm thấy cả người nhớp nháp, thật sự không thoải mái, quyết định đi tắm trước.

Về phòng lấy quần áo, cô thấy Phó Văn Tiêu vẫn chưa ngủ.

Cũng giống như hôm qua, anh ngồi đó nhắm mắt dưỡng thần, gương mặt trắng bệch lộ vẻ mệt mỏi.

Thấy anh mở mắt nhìn mình, Úc Ly nói: “ Tôi mang cá về, mẹ nói sẽ nấu canh cá, lát nữa anh cũng uống một ít nhé. Nghe nói canh cá rất bổ đấy.”

Sức khỏe không tốt, vậy thì phải cố gắng bồi bổ.

Úc Ly bây giờ chính là có suy nghĩ như vậy. Cơ thể cô không khỏe, chắc chắn là do ăn không đủ. Đợi cô ăn no, cơ thể sẽ không còn khó chịu nữa.

Vì thế, cô cảm thấy Phó Văn Tiêu cũng nên giống mình, ăn nhiều một chút thì sức khỏe mới mau hồi phục.

Nhìn gương mặt chân thành của cô, Phó Văn Tiêu lại một lần nữa cạn lời.

Cô ấy hình như thật sự nghĩ như vậy…

“Ta biết rồi,” anh khẽ đáp.

Úc Ly vội vàng đi tắm, cầm quần áo rồi ra khỏi cửa.

Thời tiết oi bức, hôm nay lang thang trong rừng gần một ngày, quần áo lại là bộ vải thô kín mít, nói là thoải mái thì không thể nào.

Nước đã được phơi sẵn, nhiệt độ vừa phải, dội lên người vô cùng sảng khoái.

Tắm rửa xong, Úc Ly khoác mái tóc ướt sũng, vội vàng chạy ra bếp.

Bởi vì cô đã ngửi thấy mùi thơm.

Trong bếp thắp một ngọn đèn dầu, Chu thị đang nấu cá, hai anh em Phó Yến Hồi thì phụ nhóm lửa.

Trẻ con nông thôn đều trưởng thành sớm. Dù hai đứa nhỏ chỉ mới bốn tuổi, nhưng việc nhóm lửa lại làm rất thành thạo, rõ ràng ngày thường không ít lần phụ giúp việc nhà.

So sánh với chúng, Úc Kính Nghĩa sáu tuổi mà còn chưa biết nhóm lửa, quả nhiên là ngày thường làm ít quá.

Chu thị đã xử lý xong bốn con cá, hai con nấu canh, hai con kho.

Canh cá có màu trắng sữa, bên trên rắc hành lá, canh thơm ngọt, cá kho đậm đà dậy mùi, nước kho mà chan cơm thì tuyệt cú mèo.

Úc Ly ăn không ngẩng đầu lên được, thậm chí không sợ nóng, vừa bưng bát canh vừa thổi vừa húp.

“Ly Nương, ăn từ từ thôi, kẻo nóng,” Chu thị dặn dò. Thấy cô ăn ngấu nghiến, rõ ràng là đói lả, bà không khỏi hỏi: “Buổi trưa con không ăn à?”

“Không ạ,” Úc Ly nói thật. “Hôm nay con lên núi.”

Chu thị nghe vậy, lập tức nói: “Vậy thì con ăn nhiều vào. Cơm trưa của con mẹ để dành rồi, con ăn luôn đi.” Biết sức ăn của cô lớn, bà đều để dành cho cô.

Nhà nông vào mùa vụ đều ăn ngày ba bữa, chỉ có lúc nông nhàn mới ăn hai bữa.

Gần đây dân làng đều đang bận rổ lạc, cần có sức để làm việc, nên ai cũng chọn ăn ba bữa.

Nhà họ Phó tuy không phải ra đồng, nhưng Chu thị đã quen ăn ngày ba bữa, lại thêm hai đứa nhỏ còn nhỏ, không để chúng đói được, nên nhà họ quanh năm suốt tháng đều ăn ba bữa.

Chu thị và hai đứa nhỏ đều đã ăn tối rồi. Vì có cá, họ cũng ăn kèm một ít, phần lớn còn lại đều vào bụng Úc Ly.

Ăn no xong, Úc Ly bưng bát canh cá đã để riêng về phòng.

Canh cá có nhiệt độ vừa phải, không nóng không lạnh, không sợ bỏng miệng.

Phó Văn Tiêu thấy cô bưng canh cá vào, tuy không có cảm giác thèm ăn nhưng cũng không nỡ từ chối ý tốt của cô.

“Có cần em đút cho anh không?” Úc Ly hỏi, lo rằng anh không có sức cầm thìa.

“Không cần đâu,” Phó Văn Tiêu bất đắc dĩ nói, cảm thấy hình ảnh của mình trong lòng cô có lẽ thật sự là một người bệnh sắp chết.

Úc Ly kê một chiếc bàn nhỏ trên giường, đặt bát canh lên, để anh tự uống.

Tay nghề của Chu thị rất tốt, canh cá nấu không hề có mùi tanh.

Phó Văn Tiêu từ từ uống, dáng vẻ tao nhã, lịch sự, mỗi cử chỉ đều đẹp mắt.

Căn phòng tối tăm, đơn sơ dường như cũng trở nên thanh tao, sáng sủa hơn.

Úc Ly im lặng nhìn anh, không chớp mắt.

Dù Phó Văn Tiêu đã sớm quen với sự chú mục của người khác, nhưng bị cô nhìn chằm chằm như vậy, anh vẫn có chút không tự nhiên, đặc biệt là khi nghĩ người này là vợ của mình…

“Nhìn gì vậy?” Anh hỏi một tiếng.

Úc Ly nói thật: “Xem anh uống canh cá.” Không đợi anh mở miệng, cô lại nói: “Canh cá ngon lắm, phải không ạ?”

Phó Văn Tiêu: “… Quả thực không tồi.”

“Đây là cá em bắt ở hồ trên núi. Mẹ nói cá này ăn toàn nước suối, không có mùi bùn, thịt lại chắc, ngon hơn cá dưới sông nhiều.” Úc Ly vui vẻ nói, đôi mắt hơi cong lại, như vầng trăng khuyết.

Lúc này Phó Văn Tiêu mới để ý, cô có một đôi mắt rất đẹp.

Đặc biệt là khi cô cười, đôi mắt cong cong, cả người trở nên sinh động, khiến người ta quên đi gương mặt quá gầy gò của cô, trông cũng không xấu đến vậy.

Ngũ quan của cô rất thanh tú, nếu mặt cô có thêm chút da thịt, hẳn sẽ là một cô gái rất xinh đẹp.

“… Trên núi có nhiều đồ ngon lắm ạ,” mắt Úc Ly sáng lên, như những vì sao lấp lánh. “Tiếc là hôm nay không mang theo dụng cụ gì, sau lại còn phải cõng người, nên không mang về cho mọi người nếm thử được…”

Phó Văn Tiêu sững người, nhạy bén hỏi: “Tại sao lại phải cõng người?”

Úc Ly nói thật: “ Tôi gặp một người bị ngã gãy chân trên núi, kéo anh ta ra khỏi hố, anh ta không đi được, nên  tôi cõng anh ta xuống núi.”

Phó Văn Tiêu dùng thìa khẽ khuấy canh trong bát, ra vẻ lơ đãng hỏi: “Là người trong làng sao?”

“Không phải ,” Úc Ly nghiêng đầu. “Anh ta nói tên là Tuyên Hoài Khanh, trong làng không có ai họ Tuyên. Trông giống người trên huyện, quần áo trên người anh ta chất liệu rất tốt…”

Tuy cô không hiểu biết nhiều về thế giới này, nhưng cũng có thể phân biệt được quần áo tốt xấu.

Quần áo trên người Tuyên Hoài Khanh trông rất bẩn, nhưng chất vải sờ vào rất tốt, mịn màng, mềm mại, đường dệt tinh xảo, nhìn qua là biết không phải thứ mà dân thường có thể mặc được.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.