Bị Con Cái Vứt Bỏ Chết Thảm, Bà Lão Trương Trọng Sinh Về Thập Niên 80. - Chương 12: Sự Tình Quan Ích Lợi, Nhất Trí Đối Ngoại
Cập nhật lúc: 29/12/2025 07:47
"Mẹ, mẹ..."
"Mẹ cái gì mà mẹ, mày sắp 30 tuổi đầu rồi, đang ở giai đoạn đỉnh cao của đời người, giờ mà tao còn không dựa được vào mày thì đời này tao còn trông cậy gì ở mày nữa?"
Đường Hồng Mai tức không chịu được: "Mẹ, mẹ giỏi thật đấy. Bảo Quốc là con ruột của mẹ, mẹ muốn bức c.h.ế.t anh ấy sao? Tuyển Minh bọn nhỏ còn bé như thế, giờ là lúc chúng con khó khăn nhất, mẹ làm cha mẹ không muốn giúp đỡ thì thôi còn ép uổng chúng con, anh ấy có phải con ruột mẹ không đấy?"
Trương Vinh Anh chống nạnh mắng: "Tao lại chỉ ước nó không phải con tao đẻ ra cho xong. Còn kêu khó khăn, khó khăn cái nỗi gì? Dắt già dắt trẻ ăn chực ở chờ, khó khăn ở chỗ nào? Lý Bảo Quốc là tao nuôi lớn, đi học tao lo, vợ tao cưới cho, con tao nuôi hộ, tao đáng lẽ phải được như ông Bồ Tát bằng đất trên núi... À không, Bồ Tát đất người ta còn phải dâng hương cúng lễ, chúng mày thì làm được cái gì? Mày nhìn cái bộ dạng mày xem, tao làm mẹ chồng thế này còn chưa đủ sao? Tao bắt mày hầu hạ tao chưa? Tao còn chưa dựa vào mày mà mày đã dám trừng mắt với tao. Cũng tại cái loại con dâu gậy thọc cứt như mày mà thằng Lý Bảo Quốc nó mới không ra cái thứ tốt lành gì! Phàm là trong lòng nó có chút hiếu tâm với cha mẹ, thì giờ này nó đã tát cho mày mấy cái bạt tai rồi!!!"
Lý Bảo Quốc càng nghe đầu càng ong ong: "Được rồi, đừng cãi nữa. Mẹ, con biết vì chuyện nhà họ Triệu mà mẹ giận, con không so đo với mẹ. Con đi làm đây, mẹ tự mình bình tĩnh lại đi."
Nói xong, hắn xoay người định đi ra cửa.
"Mày đứng lại đó cho tao!"
Trương Vinh Anh hét lớn: "Tao hỏi chuyện mày nợ tiền sinh hoạt phí trong nhà, mày có nhận hay không? Có nộp hay không?"
Lý Bảo Quốc giọng đầy bực bội: "Mẹ, con không có tiền!"
"Mày chỉ cần nói mày có nhận hay không thôi? Bao nhiêu năm nay có phải mày ăn không uống không ở cái nhà này không?"
"Con nhận, con nhận được chưa? Con đã bảo con không có tiền, sau này có tiền con biếu mẹ được chưa? Phiền c.h.ế.t đi được, mới sáng sớm ngày ra."
Đường Hồng Mai thấy chồng đi rồi, móc chìa khóa khóa cửa phòng lại, dắt hai đứa con trai cũng định đi: "Đi, mẹ đưa các con sang nhà bà ngoại ăn, nhà họ Lý không cần các con, bà ngoại thương các con. Các con phải nhớ kỹ trong lòng ai mới là người thật lòng yêu thương mình, hứ."
Lý Phượng Thúy thấy mẹ dắt hai anh đi, cũng chạy chậm đuổi theo.
Lý Kim Dân nhìn cảnh này, không đồng tình thở dài: "Haizz, bà xem bà làm ầm ĩ cái gì thế không biết?"
Trương Vinh Anh hừ lạnh một tiếng, nói với đám Lý Bảo Hải, Lý Bảo Quân và Lý Bảo Hỉ đang xem náo nhiệt: "Anh cả chúng mày nói nó nhận nợ rồi, chúng mày đều nghe thấy cả rồi chứ?"
Nói xong, bà mặc kệ Lý Kim Dân lải nhải, bước phăm phăm tới cửa phòng con trai cả.
Nhìn cái khóa trên cửa, bà quay sang nói với con thứ hai: "Lý Bảo Quân, lết cái xác lại đây, đạp cửa cho tao."
Lý Bảo Quân đang treo bảng "việc không liên quan đến mình", trố mắt chỉ vào mũi mình: "Con á?"
Trương Vinh Anh đen mặt: "Gọi cái thằng phá gia chi t.ử là mày đấy, mau lết xác lại đây."
Lý Bảo Quân lề mề: "Con đạp cửa phòng anh cả chị dâu, chuyện này mà truyền ra ngoài thì con còn danh dự gì nữa? Anh cả lại chẳng đ.á.n.h nhau với con."
Trương Vinh Anh vẻ mặt châm chọc: "Mày tưởng bây giờ mày có danh dự lắm đấy à? Cửa này là tao bắt mày đạp, mày sợ cái gì? Đừng tưởng tao không biết, mày vẫn luôn hậm hực chuyện anh cả mày chiếm tiện nghi của gia đình. Nói lại lần nữa, Lý Bảo Quốc đ.á.n.h lại được mày chắc?"
Lý Kim Dân đứng lên can ngăn: "Thôi thôi, bà định làm cái gì thế? Vừa phải thôi chứ."
Trương Vinh Anh quay đầu gầm lên: "Ông câm miệng cho tôi! Ông là cái cây dưa vẹo, đẻ ra một đám táo nứt mà còn không cho quản giáo à? Còn lắm mồm thì ông cũng về nhà mẹ ông mà b.ú sữa đi. Lý Bảo Quốc ra cái bộ dạng khốn nạn này, ông là nguyên nhân lớn nhất đấy. Người ta nói 'mẹ hiền cha nghiêm', bao năm nay tôi thì hiền rồi, còn cái nghiêm của ông đâu? Đồ ch.ó má không ra gì. Thằng hai, đạp cho tao!"
Dứt lời, Lý Bảo Quân tung một cước, "rầm" một tiếng đá vào cánh cửa.
Cái chốt khóa chữ U đóng trên cửa gỗ dưới lực va chạm cực lớn đã bung ra khỏi gỗ, treo lủng lẳng trên khung cửa.
Lý Bảo Quân làm bộ không tình nguyện, nhưng đáy mắt ẩn giấu vẻ hưng phấn. Mẹ nói đúng, hắn bất mãn với lão đại đã lâu. Ba thằng con trai nhà họ Lý, lão đại cứ chiếm hết tiện nghi trong nhà, thực ra chính là đang chiếm phần của hắn và thằng tư.
Lý Bảo Hải và Lý Bảo Hỉ nhìn nhau, trên mặt đều viết ba chữ "Chuyện lớn rồi".
Trương Vinh Anh bước vào phòng, lục lọi một hồi, rất nhanh đã lôi từ dưới đáy tủ quần áo ra một cái hộp sắt. Mở hộp ra, bên trong là một ít tiền mặt, một cuốn sổ tiết kiệm và một ít phiếu định mức.
Rút sổ tiết kiệm ra xem, ôi chao, trong sổ có hơn 1800 đồng.
"Cái thứ súc sinh vắt cổ chày ra nước, ngày nào cũng than nghèo kể khổ trước mặt bà, dắt vợ đính con gặm nhấm xương cốt cha mẹ già, thế mà cũng nuốt trôi cơm cho được."
Trương Vinh Anh kẹp cái hộp sắt vào nách rồi đi ra, vừa quay đầu liền chạm mặt anh em Lý Bảo Quân đang thập thò ngoài cửa.
"Nhìn cái gì mà nhìn, còn chưa phân gia mà dám giấu quỹ đen à?"
Giọng Lý Bảo Quân mang theo vẻ hưng phấn, ngữ khí kiên định như đang tuyên thệ: "Không được, chưa phân gia sao có thể giấu tiền riêng!"
Trương Vinh Anh nói: "Đúng vậy, nó làm thế là xâm phạm lợi ích của chúng mày, tiền này phải nộp vào quỹ chung (công trung), quỹ chung thì ai cũng có phần."
Lý Bảo Hải vốn còn đang oán Trương Vinh Anh, giờ thấy liên quan đến lợi ích của mình, lập tức hùa theo: "Đúng thế, đã phân gia đâu, cả nhà năm người bọn họ ăn cơm ở nhà, dựa vào đâu mà giấu tiền riêng? Nếu không phải dựa vào gia đình, lương của Lý Bảo Quốc có nuôi nổi cả nhà không?"
Lý Bảo Hỉ đảo mắt liên tục, không lên tiếng.
Tiền này ở trong tay anh cả, thì chính là của anh cả chị dâu, chẳng liên quan một xu một hào nào đến cô. Nhưng ở trong tay mẹ...
Lý Kim Dân nhíu mày nói: "Bà lấy đi, lát nữa vợ chồng thằng cả về lại làm ầm lên, hàng xóm láng giềng biết chuyện lại cười cho. Bà làm mẹ chồng mà cạy cửa phòng con dâu, cướp đoạt đồ đạc của con dâu, chuyện này truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì?"
Trương Vinh Anh còn chưa kịp mở miệng, Lý Bảo Quân và Lý Bảo Hải đã mỗi người một câu cãi lại Lý Kim Dân.
"Ba, chuyện này có mang đi nhà ai nói lý thì anh cả cũng đuối lý thôi. Ra đường cứ hỏi bừa xem, nhà ai chưa phân gia mà dắt già dắt trẻ ăn cơm nhà không nộp sinh hoạt phí? Nhà ai chưa phân gia mà đã giấu tiền riêng?"
Lý Bảo Hải càng châm chọc chua ngoa: "Phải đấy, ba còn thương anh cả cơ đấy, bố vợ người ta được uống rượu Mao Đài, bảy tám đồng một chai đấy, anh cả mua cho ba cái gì rồi?"
Lý Bảo Quân sợ Trương Vinh Anh trả tiền lại cho anh cả, bèn mách lẻo cả cha mình: "Mẹ, mẹ đừng nghe ba, con thấy mẹ vừa rồi nói không sai chút nào, anh cả ích kỷ như vậy là do ba mà ra cả!"
Lý Bảo Hải vội vàng chi viện anh hai: "Đúng đấy ba, nếu anh cả làm được như thế thì đừng trách chúng con sau này kết hôn cũng học theo. Ba phải giữ bát nước cho thăng bằng, anh cả kết hôn bảy tám năm nay, đi làm cũng sáu bảy năm rồi, đã đưa về nhà được đồng nào chưa?"
Khóe miệng Trương Vinh Anh nhếch lên một nụ cười lạnh. Đụng đến lợi ích một cái là lập tức nhất trí đối ngoại ngay, lão đại lần này chỉ có nước nuốt bồ hòn làm ngọt.
