Bị Con Cái Vứt Bỏ Chết Thảm, Bà Lão Trương Trọng Sinh Về Thập Niên 80. - Chương 33: Nghĩ Thôi Đã Thấy Mệt, Ly Hôn!
Cập nhật lúc: 29/12/2025 07:50
Lý Bảo Quân bị Trương Vinh Anh nói trúng tim đen, càng thêm buồn bực.
"Cũng không phải con cầu xin cô ấy, là cô ấy sống c.h.ế.t đòi gả cho con, giờ lại chê bai con."
Trương Vinh Anh liếc Lý Bảo Quân một cái, quay sang nói với hai cô con gái: "Bảo Phượng, Bảo Hỉ, hai đứa nghe cho kỹ đấy. Sau này tuyệt đối đừng có làm cái chuyện cọc đi tìm trâu, người ta sẽ không cảm kích đâu, chỉ cảm thấy các con hèn mọn thôi."
Lý Bảo Quân nghẹn họng: "Mẹ, rốt cuộc ai mới là con mẹ đẻ ra thế?"
Trương Vinh Anh nói: "Tao lại chỉ ước chúng mày không phải do tao đẻ ra. Mang t.h.a.i vất vả, nuôi nấng vất vả, đến tuổi này còn phải nhọc lòng vì đống chuyện tào lao của chúng mày. Không có chúng mày, tao giờ này không biết tiêu d.a.o sung sướng đến mức nào."
Thấy con trai mặt lạnh giận dỗi, Trương Vinh Anh lại hỏi: "Nào, mấy anh em chúng mày tự nói xem, đàn ông chúng mày tìm vợ kết hôn là để làm gì?"
Lý Bảo Quốc bị điểm danh, lí nhí nói: "Để làm gì á? Để nối dõi tông đường, sinh con đẻ cái sau này nuôi dưỡng mình lúc về già."
Lý Bảo Quân nghĩ nghĩ rồi nghiêm túc nói: "Chắc chắn là để có người hầu hạ, về nhà có cơm nóng ăn, có người giặt giũ nấu nướng dọn dẹp nhà cửa."
Lý Bảo Hải dạo này ngày nào cũng nghĩ chuyện trai gái, hơi ngượng ngùng nhe răng cười: "Còn để làm gì nữa, để có vợ ôm đi ngủ chứ."
Trương Vinh Anh quay đầu nhìn Lý Kim Dân: "Còn ông, ông nói xem?"
Lý Kim Dân trầm ngâm, trả lời khá khách quan: "Chắc là vì địa vị xã hội. Đàn ông mà không lấy vợ thì chẳng ra gì, kết hôn rồi mới là đàn ông thực thụ, mới có cảm giác tồn tại trong xã hội."
Trương Vinh Anh cười lạnh nói với Lý Bảo Quân: "Cho nên mày xem, chúng mày kết hôn căn bản không phải vì yêu đối phương, cũng không phải để mang lại hạnh phúc cho đối phương. Mấy đứa chúng mày đều là vì bản thân mình, chẳng có cái nào liên quan đến nhà gái cả. Đối tượng kết hôn là ai cũng chẳng quan trọng."
"Chỉ cần đối phương chủ động, chỉ cần đối phương 'ngon bổ rẻ', không thích không yêu chúng mày cũng sẽ cưới. Dù sao cưới về đều có thể ngủ cùng mày, đều có thể nối dõi tông đường cho mày, đều có thể giặt giũ nấu nướng cho mày."
"Chúng mày đều rất thực tế, và đều đứng trên lập trường của đàn ông. Tốt nhất là cưới được cô nào dễ bảo, mỗi tháng chúng mày vứt cho mười đồng tám đồng tiền sinh hoạt phí, sau đó việc nhà cửa chẳng cần phải mó tay vào, bản thân ở bên ngoài muốn làm gì thì làm, đúng không."
Nói xong, Trương Vinh Anh quay sang nhìn Lý Bảo Phượng và Lý Bảo Hỉ: "Nghe thấy chưa, đây là lời anh trai và bố ruột các con nói đấy. Trên đời này chẳng có người đàn ông nào tiếp cận các con là vì yêu các con đâu."
"Người ta cưới các con về nhà cũng không phải để cưng chiều, yêu thương, cho các con hạnh phúc đâu. Đừng có mà yêu đương mù quáng, bị người ta nói vài câu ngon ngọt đã lẽo đẽo theo về nhà làm osin cho người ta."
"Cũng đừng tưởng rằng sau này 'nhà chồng' là bến đỗ bình yên của các con. Chỉ có mẹ mới là bến đỗ của các con thôi."
Lý Bảo Phượng kiếp trước lụy tình, quay đầu nhìn các anh trai và bố mình, trong mắt đầy vẻ phức tạp. Cô sắp mất niềm tin vào tình yêu rồi. Cô cứ tưởng kết hôn là vì tình yêu, hóa ra đàn ông kết hôn là vì những thứ này.
Lý Bảo Hỉ vẻ mặt ghét bỏ: "Con mới không giống họ đâu. Họ ai cũng được, còn con thì không phải ai con cũng chịu đâu."
Lý Kim Dân phản ứng lại, vội vàng giải thích với Trương Vinh Anh: "Không phải, ngoài những cái đó ra, tôi cũng là vì ưng bà nên mới cưới bà mà."
Trương Vinh Anh bĩu môi: "Chó má, ông lừa ai đấy? Hồi đó nếu tôi không đồng ý, ngày hôm sau ông đã đi xem mắt cô khác rồi. Còn ưng với chả không ưng, người ông ưng có hàng trăm hàng ngàn, đổi là ai cũng thế thôi."
Lý Kim Dân cãi: "Không phải, bà nói thế tổn thương tôi quá. Vợ chồng bao nhiêu năm nay, tôi là người thế nào bà còn không biết sao? Con cũng đẻ sáu đứa rồi. Bà nói trước mặt con cái thế này chẳng giữ cho tôi chút mặt mũi nào, bà coi tôi là cái gì?"
Trương Vinh Anh nói: "Đúng thế, đẻ sáu đứa, nối dõi tông đường làm đến nơi đến chốn, giặt giũ nấu nướng làm đến nơi đến chốn, ngủ cùng cũng đến nơi đến chốn, địa vị xã hội ông cũng có rồi. Bà đây như con lợn nái ấy, được cái gì? Toàn bộ cuộc hôn nhân của tôi chính là một cú lừa ngoạn mục. Tôi tưởng ông hồi đó có tình cảm với tôi, hóa ra ông đổi là ai cũng được. Bà đây cứ nghĩ đến việc sinh sáu đứa con, làm trâu làm ngựa cả đời cho một kẻ không có tình cảm với mình là thấy lỗ vốn kinh khủng."
Lý Kim Dân càng nghe càng chột dạ: "Thôi bà đừng nói nữa, đừng nói nữa, con cái đang ở đây cả, bà có muốn sống nữa không."
Trương Vinh Anh càng nói càng hăng: "Không sống nữa, không sống nữa! Vất vả cả đời không được hưởng một ngày sung sướng, 19 tuổi theo ông đến năm 70 mấy tuổi, cuối cùng chẳng có kết cục tốt đẹp gì!"
"Ly hôn!!"
Lý Kim Dân hoảng hốt há hốc mồm, ông đâu có ý này.
Mấy chị em nhà họ Lý cũng khiếp sợ trợn tròn mắt. Cha mẹ hơn 50 tuổi đòi ly hôn, đến tuổi trung niên rồi bọn họ lại sắp thành con cái gia đình đơn thân sao?
Trương Vinh Anh đã bắt đầu chia con: "Cứ quyết định thế đi. Ba đứa con gái theo tôi, ba thằng con trai theo ông!"
Lý Kim Dân theo bản năng nói: "Thế sao được, đứa chăm chỉ bà chọn hết rồi, còn lại toàn đứa không bớt lo, bà không cần thì tôi cũng không cần."
Lý Bảo Hải vội vàng nói: "Con theo mẹ."
Vợ chồng Lý Bảo Quốc và Lý Bảo Quân...
Lý Bảo Phượng và Lý Bảo Hỉ cũng tròn mắt. Đang nói chuyện, sao lại lái sang chuyện ly hôn rồi chia con thế này?
"Không phải, tôi không có ý đó. Ý tôi là, tôi không ly hôn, không thể nào!" Lý Kim Dân vội vàng chữa cháy.
Lý Bảo Quốc vỗ một cái vào đầu Lý Bảo Hải: "Mày cũng hùa theo làm loạn."
Lý Bảo Quân vội nói: "Mẹ, chẳng phải đang nói chuyện của con với Quốc Phương sao? Sao lại lôi sang chuyện ba mẹ ly hôn thế này, có phải lạc đề quá rồi không?"
Lý Bảo Quốc cũng vội vàng đứng dậy: "Mẹ, mẹ nghĩ cho con cái chút đi, à không, mẹ nghĩ cho cháu đích tôn đi. Cháu trai cháu gái còn nhỏ thế kia, vì các cháu, mẹ với ba không thể ly hôn được."
Lý Kim Dân vỗ một cái vào vai Lý Bảo Quân: "Đều tại mày, mày c.h.ế.t dẫm về nhà nói hươu nói vượn cái gì thế hả?"
Lý Bảo Quân cũng rất oan ức: "Rõ ràng là mẹ bảo bọn con nói mà. Dạo này mẹ bị sao thế? Cái gậy thọc cứt của chị dâu cả còn lây qua đường không khí à? Lây sang tay mẹ rồi sao?"
