Bị Con Cái Vứt Bỏ Chết Thảm, Bà Lão Trương Trọng Sinh Về Thập Niên 80. - Chương 36: Ba, Ba Cũng Biết Đong Đưa Đấy Chứ
Cập nhật lúc: 29/12/2025 07:51
Lý Kim Dân sững người, rồi phản bác: "Mẹ chúng mày dạo này dở chứng chẳng phải tại bị lũ con bất hiếu chúng mày chọc tức sao?"
Lý Bảo Quân ôm đầu cãi: "Chuyện hoang đường, tụi con là con ruột mẹ cơ mà, có bà mẹ nào tự nhiên lại hành hạ con cái. Chắc chắn là ba có chỗ nào không làm vừa ý mẹ, mẹ mới giận cá c.h.é.m thớt lên đầu tụi con."
Lý Bảo Quốc càng nghe càng thấy có lý: "Ba, con thấy chú ba chú tư nói đúng đấy. Dạo này mẹ mắng ba cũng nhiều, rõ ràng không còn quan tâm ba như trước nữa. Có khi nào mẹ chán ba rồi không? Con thấy ba cũng nên thay đổi một chút. Ba xem ba đi, ngày thường cũng nên chải chuốt tí, râu ria cạo sạch sẽ đi, lát nữa đi cắt cái tóc cho gọn gàng. Con mà là mẹ, con cũng chán ba."
Lý Bảo Hải gật đầu lia lịa: "Đúng thế, đòi ly hôn với ba rồi mà ba còn trách tụi con. Ba xem, ba cũng chẳng biết nói lời hay ý đẹp, mua cho mẹ món quà nhỏ ba cũng không biết à? Trên người có tiền không, lát nữa mua cho mẹ lọ kem dưỡng da, mua tí bánh ngọt về nịnh mẹ."
"Ba cứ nói thế này này." Lý Bảo Hải làm bộ nịnh nọt, bóp giọng nói: "Mình à, bao năm nay vất vả cho mình quá. Ba phải khen mẹ, ba phải bảo: Mình ơi, mình đẹp quá. Thật ra phụ nữ cũng giống đàn ông thôi, đều thích ngắm trai đẹp, thích nghe lời đường mật. Ba tuy có tuổi rồi nhưng ba cũng biết đong đưa mà..."
Lý Kim Dân rốt cuộc nhịn không nổi nữa, cốc liên tiếp hai cái vào đầu Lý Bảo Hải. Lý Bảo Hải định trốn, nhưng Lý Kim Dân tay mắt lanh lẹ, một tay túm tóc hắn, tay kia giơ bàn tay to như cái quạt nan lên, vỗ bép bép hai cái vào lưng hắn.
"Tao cho mày đong đưa này, tao cho mày đong đưa này, lại còn bóp giọng nữa chứ!"
Lý Bảo Hải bị đ.á.n.h đến tê người, đỉnh đầu và lưng đau rát.
"Á á á..."
"Ba nói thì nói, sao lại đ.á.n.h người? Con bảo sao mẹ nóng tính thế, hóa ra cũng do ba mà ra cả!"
"Thằng ch.ó con kia câm mồm, mày nói cái giọng gì đấy hả?"
Nói đoạn, Lý Kim Dân bắt chước điệu bộ của Lý Bảo Hải, vẻ mặt nịnh nọt, bóp giọng: "Mình ơi, mình đẹp quá~"
"Lão t.ử cần mày dạy chắc? Cái thằng độc thân ch.ó má chưa vợ mà mặt dày dám dạy đời bố mày à?"
Dứt lời, ánh mắt Lý Kim Dân hung hăng chuyển từ Lý Bảo Hải sang Lý Bảo Quân.
Lý Bảo Quân lập tức giơ tay đầu hàng: "Con, con có vợ rồi."
Lý Kim Dân trừng mắt: "Mày có vợ cái rắm, ba ngày hai trận cãi nhau, vợ mày còn chẳng bằng mẹ mày ấy chứ?"
Mắng xong thằng ba, ông lại chuyển hướng sang thằng cả.
Lý Bảo Quốc ưỡn n.g.ự.c. Nếu nói trong bốn người đàn ông ở đây ai là người có tiếng nói nhất, thì chỉ có thể là hắn. Đường Hồng Mai cái gì cũng nghe hắn, con thì ba đứa, giờ kế hoạch hóa gia đình rồi, sau này hai thằng em có chạy đằng trời cũng không bằng hắn nhiều con được.
"Con..."
Vừa mở miệng, một cái cốc trời giáng đã hạ xuống đầu hắn.
"Bốp!"
"Á!!"
Lý Bảo Quốc chưa kịp nói hết câu đã kêu t.h.ả.m thiết.
"Chính mày là thằng cầm đầu. Mẹ mày nói không sai, trông chờ mày làm con chim đầu đàn, kết quả mày là con sâu làm rầu nồi canh, cái gì cũng dám nói. Mẹ mày hành cho là đáng đời. Lão t.ử xui xẻo mới đẻ ra ba thằng con trời đ.á.n.h thánh vật như chúng mày, già đầu rồi còn bị chúng mày làm liên lụy!"
Mắng xong, Lý Kim Dân quấn khăn tắm ngang hông, sải bước đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng ông bố già khuất dần, ba anh em nhìn nhau ngơ ngác.
Lý Bảo Quốc ôm đầu rên rỉ: "Mẹ kiếp, đau c.h.ế.t đi được. Bao nhiêu năm rồi tao không bị đ.á.n.h? Năm nay năm hạn à? Tiền thì bị lột sạch, ngày nào cũng bị c.h.ử.i, giờ còn bị đ.á.n.h nữa. Tao đã rửa bát quét nhà, còn leo núi đốn củi, thế mà vẫn bị đ.á.n.h. Tao cũng là bố của ba đứa con rồi, có để cho người ta sống nữa không?"
Lý Bảo Hải mếu máo: "Hai anh mới bị một cái, em bị tận hai cái đây này, lại còn rõ mạnh, nghiến răng nghiến lợi mà gõ, gõ cho nổ đom đóm mắt luôn. Xem hộ em xem có sưng lên không? Sao em thấy ch.óng mặt thế nhỉ, tối sầm cả mặt mũi, không khéo bị chấn động não rồi."
Lý Bảo Quốc nhìn em trai với ánh mắt thương hại: "Đầu thì không sưng, nhưng lưng mày in hằn hai dấu tay đỏ ch.ót kìa."
Lý Bảo Quân cũng xoa đầu mình: "Gặp quỷ thật, sao tự nhiên ông già cũng nóng tính thế nhỉ? Cái giọng điệu c.h.ử.i người vừa nãy, các anh không thấy à? Y hệt mẹ luôn. Thảo nào người ta bảo gần mực thì đen. Các anh còn trông chờ ông ấy quản được mẹ á? Ông ấy không hùa theo mẹ làm loạn là may phước lắm rồi!"
Lý Kim Dân thay quần áo xong, đứng trước gương ngắm nghía một hồi.
Râu ria với tóc tai hình như cũng nên chỉnh trang lại chút.
Nhét quần áo bẩn vào túi, ông xách túi đi thẳng đến tiệm cắt tóc quốc doanh.
"Anh cả, sao anh lại tới đây?"
Lý Kim Cường đang ở trong tiệm, thấy Lý Kim Dân đẩy cửa bước vào liền vội vàng chào hỏi.
Lý Kim Dân đưa tay vuốt tóc: "Cắt cho anh cái tóc, cho nó gọn gàng sáng sủa chút, tiện thể cạo hộ anh bộ râu này luôn."
Lý Kim Cường quàng khăn cho anh, hai anh em bắt đầu nói chuyện về hôn sự của Lý Bảo Thúy.
"Chuyện của con Bảo Thúy định rồi, đến hôm đính hôn, anh với chị dâu cả qua chơi nhé."
"Chuyện mua nhà, nhà họ Phương đồng ý rồi à?"
"Đồng ý rồi, hôm đính hôn sẽ đưa tiền cho bên em, để tụi nhỏ đi xem nhà trước, mua được nhà rồi mới tổ chức đám cưới."
Cắt tóc xong, Lý Kim Dân soi gương ngắm nghía trái phải.
Lý Kim Cường trêu: "Già đầu rồi còn điệu đà gớm."
Lý Kim Dân móc tiền trả: "Chú thì hiểu cái gì."
Ra khỏi tiệm cắt tóc, Lý Kim Dân sờ sờ mấy đồng tiền lẻ ít ỏi trong túi, c.ắ.n răng đi sang Bách hóa tổng hợp đối diện.
Trương Vinh Anh đang lục tìm kim chỉ trong phòng, Lý Kim Dân lén lút như ăn trộm bước vào.
Vào phòng còn cài chốt cửa lại.
Trương Vinh Anh nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn ông một cái, vội vàng nhét cái hộp sắt đựng tiền và sổ tiết kiệm vào sâu trong rương.
"Ông làm gì đấy?" Ánh mắt bà đầy vẻ cảnh giác.
Lý Kim Dân ngượng ngùng đưa tay vuốt tóc: "Vừa mới đi cắt tóc về."
Trương Vinh Anh mặt đầy dấu chấm hỏi.
"Ông vào đây chỉ để nói với tôi cái này à?"
Lý Kim Dân nhớ tới lời thằng tư nói, trong lòng hơi thấp thỏm, nhưng thằng ranh con ấy hình như từ bé đã sát gái thật.
Ông móc từ trong túi ra một hộp kem dưỡng da con sò (kem nẻ) tròn tròn, bóp giọng nói: "Vinh Anh à, mấy năm nay vất vả cho mình quá, đi theo tôi chịu khổ rồi. Tôi mua cho mình hộp sáp thơm bôi mặt này..."
Trương Vinh Anh nhìn hộp kem trên tay ông, trợn tròn mắt nhìn hai cái chân đang kẹp c.h.ặ.t vào nhau của Lý Kim Dân.
"Ông bị ma nhập à? Nói chuyện thì nói cho hẳn hoi, kẹp chân cái gì mà kẹp?"
Lý Kim Dân bắt đầu hoang mang tột độ, thằng tư lừa ông à?
Chỉ trong một giây, ông quyết định tiếp tục diễn sâu, bày ra vẻ mặt thâm tình chân thành, ngồi phịch xuống mép giường, đưa tay nắm lấy tay Trương Vinh Anh: "Mình à, mình đẹp thật đấy..."
Trương Vinh Anh nổi hết da gà da vịt.
Bà sống với Lý Kim Dân đến kiếp thứ hai rồi, đây có phải là Lý Kim Dân không? Trăm phần trăm là không phải.
Hôm nay Lý Kim Dân lên núi đốn củi, thằng cả còn ngồi lên mộ người ta, ông già này bảo bị dọa c.h.ế.t khiếp, có khi nào già rồi vía yếu...
Bà còn có thể trọng sinh, thì Lý Kim Dân bị ma nhập cũng là chuyện bình thường.
Không chút do dự, bà đ.ấ.m một cú thật mạnh vào hốc mắt Lý Kim Dân: "Mày cút ngay ra ngoài cho bà!!!"
"Á!!!"
Lý Kim Dân ôm mắt ngã vật xuống giường.
