Bị Hệ Thống Ngược Đãi, Tôi Được Tổng Tài Sủng Ái - Chương 264: Đưa Em Về Nhà
Cập nhật lúc: 07/09/2025 18:12
Nhà hàng mà đoàn chương trình lựa chọn là một tiệm nướng nổi tiếng ở thành phố Kinh, có những chiếc bàn dài dành riêng cho các buổi tụ tập đông người.
Tối nay, không chỉ có dàn MC mà còn có giám đốc đài, biên kịch, nhân viên đoàn làm phim cùng sáu diễn viên chính của "Tình Yêu Thành Đô". Một chiếc bàn duy nhất không thể chứa hết mọi người.
Vân Miểu và Thịnh Hạ đến muộn, không còn chỗ trống.
Giám đốc đài cười hiền hậu. "Trời lạnh rồi, chen chúc một chút cho ấm."
Nhưng thực sự là quá chật.
Cuối cùng, nhân viên đoàn làm phim và trợ lý của các nghệ sĩ đã kê riêng một chiếc bàn khác, ngay lập tức có nhiều chỗ trống hơn, bao gồm cả vị trí bên cạnh Tô Dụ Nghi.
Thịnh Hạ muốn ngồi cạnh nam diễn viên phụ cùng phe, nhưng Vân Miểu khẽ cúi mắt. "Cô đi đi, tôi ngồi với Dụ Nghi."
Nói xong, Vân Miểu không quan tâm đến phản ứng của Thịnh Hạ, tự nhiên đi đến chỗ Tô Dụ Nghi.
Lịch sự hỏi, "Không có ai ngồi đây chứ? Tôi ngồi đây được không?"
Dưới ánh đèn huỳnh quang, Tô Dụ Nghi trắng như tuyết trên núi. Hàng lông mi dài và rậm của Tô Dụ Ngh khẽ động, "Ừm."
...
...
Khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, nhân viên phục vụ mang thực đơn đến. "Ai sẽ gọi món ạ?"
Vị giám đốc đài ngồi ở vị trí trung tâm chỉ về phía Tô Dụ Nghi. "Đưa cho họ đi, Tô tiểu thư, tiểu Hàn, mọi người cứ gọi món mình thích nhé. Giờ này chắc ai cũng đói rồi."
Hàn Trạch Dương nhận lấy thực đơn. "Em muốn ăn gì?"
"Em ăn gì cũng được." Tô Dụ Nghi liếc qua, "Em không kén đâu."
Hàn Trạch Dương cầm bút gạch lia lịa vài món, toàn là những món Tô Dụ Nghi thích.
Sau khi kiểm tra không thiếu món nào, Hàn Trạch Dương định đưa danh sách cho nhân viên phục vụ, nhưng Tô Dụ Nghi ngăn lại. "Còn thiếu một món nữa."
Hàn Trạch Dương không hiểu, rồi chợt nhận ra. "À đúng rồi, hẹ. Món này với anh mùi vị thật kỳ lạ, chỉ có em và bố thích ăn thôi. Không trách anh không nhớ, người bình thường ai ăn thứ này."
Tô Dụ Nghi bực bội. "Chỉ là anh không ăn thôi, nhiều người thích ăn lắm."
Nhưng không ngờ, sau khi mọi người gọi món xong, thật sự không có ai gọi hẹ cả!
Hàn Trạch Dương nhướng mày. "Anh nói đúng mà, hẹ không phải món dành cho người bình thường."
Tô Dụ Nghi thở dài, nói với nhân viên phục vụ, "Làm ơn đổi hẹ thành hai xiên."
Lúc gọi, cô nghĩ đông người nên gọi năm xiên, không ngờ món ngon tuyệt này lại không ai ăn!
Thật đáng tiếc.
Trong lúc chờ đồ ăn, Vi Vi khéo léo đảm nhận vai trò hậu cần, hỏi mọi người muốn uống gì.
Giám đốc đài như một vị Phật sống, nửa nằm nửa ngồi trên ghế. "Các quý ông uống chút rượu đi, vui mà. Các quý cô tôi không dám ép, vậy nhé, ai muốn uống thì uống."
Nhân viên phục vụ mang đến hai thùng bia và vài chai rượu trắng, đỏ. Các quý ông nhanh chóng cầm lấy chai bia.
Hàn Trạch Dương không động vào.
Vi Vi đi đến chỗ Tô Dụ Nghi. "Các mỹ nữ, các bạn uống gì ạ?"
Tô Dụ Nghi không phải người không uống rượu, hơn nữa có Hàn Trạch Dương và Mai Mai ở đây, cô không lo say rượu mà không có ai đưa về.
Đang định nói uống bia, Hàn Trạch Dương đã nghiêm túc từ chối thay cô. "Dụ Nghi không khỏe, không uống rượu đâu."
Giám đốc đài đùa cợt. "Này tiểu Hàn, Tô tiểu thư chưa nói gì đâu, biết đâu cô ấy muốn uống chút, anh không sợ phá hỏng không khí sao?"
Hàn Trạch Dương nghĩ thầm, muốn uống cũng không được! Có anh ở đây, Tô Dụ Nghi đừng hòng đụng đến một giọt rượu.
Đừng hỏi, hỏi là nhà có quy định nghiêm.
Nhưng giọng anh rất lịch sự. "Thưa giám đốc, cô ấy thực sự không khỏe. Phần rượu của Dụ Nghi, tôi uống thay."
Nói đến mức này, không ai dám ép nữa.
Vân Miểu nhìn Tô Dụ Nghi với ánh mắt ngưỡng mộ. "Anh Hàn đối với Dụ Nghi tốt quá, còn chu đáo hơn cả bạn trai tôi."
"Dụ Nghi, em và anh Hàn thân thiết như vậy, Lục tổng không ghen sao?"
Nửa đùa nửa thật.
Tô Dụ Nghi suýt nữa không nhịn được muốn lật mặt.
Đây rốt cuộc là loại người gì mà nói chuyện lúc nào cũng chua ngoa.
"Người yêu tôi rộng lượng lắm, còn dặn Hàn Trạch Dương bên ngoài phải chăm sóc tôi kỹ, để tôi không nghịch ngợm."
"Lục tổng đối với cô thật tốt."
Lời nói bình thường nhưng từ miệng Vân Miểu phát ra lại nghe chua lòm.
Tô Dụ Nghi không thèm để ý đến cô ta nữa, vì đồ nướng đã lên!
Chưa kịp ăn, giám đốc đài đã mời mọi người cùng nâng ly. "Tôi thay mặt đài truyền hình chào đón nồng nhiệt sự có mặt của mọi người. Gặp nhau ở đây chính là duyên phận."
"Vì duyên phận, cạn ly!"
Trên bàn, ngoại trừ Tô Dụ Nghi, tất cả nam nữ đều uống rượu.
Giữa một rừng ly rượu vàng, trắng, đỏ, chỉ có ly của Tô Dụ Nghi là nước cam, còn lấm tấm vài hạt.
Tô Dụ Nghi nhấp một ngụm nhỏ rồi đặt xuống, bắt đầu ăn đồ nướng.
Ăn được một lúc, đã có người đến chúc rượu, Vân Miểu và những người khác cũng chạy khắp nơi đi mời rượu.
Ly cạn chén đầy.
Tiếng cười nói rôm rả.
Tô Dụ Nghi một mình ngồi tại chỗ, cắm đầu vào đĩa thức ăn, lại uống khá nhiều nước cam, nhanh chóng no căng bụng.
Trong khi đó, Hàn Trạch Dương mắt đã đỏ ngầu.
Tô Dụ Nghi nhíu mày. "Anh uống ít thôi."
"Em đang lo cho anh à? Em gái?"
Giọng lè nhè, đã có chút say.
"Em đã nói đừng gọi em là em gái mà?"
Hàn Trạch Dương nhìn chằm chằm. "Anh cứ gọi, anh thích gọi, em gái em gái em gái..."
Tô Dụ Nghi mắt tròn xoe, cô không ngờ Hàn Trạch Dương say rượu lại ra dạng trẻ con như vậy.
Sợ anh tiếp tục làm loạn, cô vội nhượng bộ, "Được rồi được rồi, anh gọi đi."
"Thế này mới đúng."
Nhìn những người không ngừng đến giao lưu, khi họ đi khỏi, Tô Dụ Nghi không nhịn được nói. "Hàn Trạch Dương, đủ rồi đấy. Uống nhiều về nôn hết thì chẳng vui chút nào. Công nhận tửu lượng của anh cũng bình thường thôi."
Hàn Trạch Dương không hài lòng liếc cô một cái. "Tửu lượng của anh tốt lắm."
Tô Dụ Nghi nhướng mày.
Được.
Cứng đầu nhỉ.
Ba tuần rượu qua đi, Hàn Trạch Dương đã gục xuống bàn.
Tô Dụ Nghi khẽ chê. "Đồ yếu ớt."
Cô ăn gần xong, định viện cớ đưa Hàn Trạch Dương về nhà để chuồn.
Không thì thật khó tìm lý do.
Vân Miểu đột nhiên lên tiếng. "Dụ Nghi, hẹ của cô sao chưa lên vậy? Nhà bếp quên rồi chăng?"
Tô Dụ Nghi suýt nữa quên mất.
"No rồi, không lên thì hủy đi."
Vân Miểu đứng dậy, "Tôi cũng định đi vệ sinh, tiện thể hỏi giúp cô. Nếu họ quên làm thì hủy, còn nếu làm rồi tôi mang lên cho cô. Hồi ở đoàn phim tôi cũng thích ăn lắm."
Không đợi Tô Dụ Nghi từ chối, Vân Miểu đã đi mất.
Tô Dụ Nghi khó chịu nhìn theo bóng lưng Vân Miểu, không hiểu cô ta đang giở trò gì.
Nhưng sau khi biết được mối quan hệ giữa Lục Trầm và Vân Miểu, Tô Dụ Nghi cũng không định giữ vẻ hòa hợp bề ngoài nữa.
Cô đi đến chỗ giám đốc đài, "Xin lỗi giám đốc, Hàn Trạch Dương say rồi, tôi đưa anh ấy về trước."
Giám đốc đài cũng đã hơi say, nhưng vẫn tỉnh táo. "Để trợ lý đưa tiểu Hàn về, cô ăn thêm chút đi?"
Tô Dụ Nghi ngập ngừng. "Cảm ơn sự chiêu đãi của mọi người, tôi no rồi. Tôi không uống rượu cũng chẳng vui, lần sau có dịp tôi sẽ uống cùng giám đốc."
Bối cảnh của Tô Dụ Nghi mọi người đều rõ, nên không ai dám làm khó cô.
Giám đốc đài gật đầu. "Được, đi cẩn thận nhé."
Tô Dụ Nghi thở phào nhẹ nhõm, cô sợ nhất những lời giữ chân quá nhiệt tình nơi công sở.
Khó xử lắm, may mà giám đốc không cố ép.
Vừa cầm túi lên, Vân Miểu đã bưng một đĩa hẹ trở về.
"Dụ Nghi, cô đi rồi sao?"
"Ừm."
Ánh mắt Tô Dụ Nghi lướt qua đĩa hẹ tươi ngon, không nói gì.
Vân Miểu đứng đó có chút ngượng ngùng, "Hay cô ăn chút rồi hãy đi?"
"Không ăn nữa." Giọng điệu xa cách.
Vân Miểu bỗng tủi thân. "Dụ Nghi, tôi có làm gì sai với cô không? Sao dạo này cô đối xử lạnh nhạt với tôi thế?"
Giọng Vân Miểu không nhỏ, lập tức thu hút sự chú ý của những người ngồi gần. Nhưng vì không rõ chuyện gì xảy ra, mọi người giả vờ say không nghe thấy.
Tô Dụ Nghi ánh mắt lạnh lẽo. "Cô muốn nói gì?"
"Đôi khi tôi nói gì làm gì cũng không cố ý, nếu vô tình làm cô không vui, tôi xin lỗi cô ngay bây giờ, cô đừng giận."
"Đĩa hẹ này nhà bếp quên mất, lúc nãy tôi định bảo nhân viên hủy, nhưng họ cảm thấy rất áy náy, liên tục xin lỗi tôi, nói đó là lỗi của họ, vội nướng ngay hai xiên tặng chúng ta để đền lỗi. Tôi không muốn họ áy náy nên mới mang lên, cô ăn vài miếng được không?"
Ý là nếu Tô Dụ Nghi không ăn, thì cô không tha thứ cho lỗi của đầu bếp.
Tô Dụ Nghi đứng đó không nhúc nhích.
Vân Miểu thất vọng cúi đầu. "Chúng tôi đều không ăn món này, cô cũng biết mà."
Tô Dụ Nghi liếc nhìn mọi người trên bàn tiệc, dù không nói gì nhưng rõ ràng nếu cô không ăn hẹ, sẽ bị cho là người hẹp hòi.
Cô nhướng mày.
OK.
“Được.”
Chẳng phải chỉ là hai xiên hẹ sao?
Tô Dụ Nghi cầm lấy ăn sạch sẽ.
Tô Dụ Nghi ngẩng mặt nhìn cô gái luôn miệng nói vì người khác nhưng mỗi câu đều đẩy cô vào thế khó.
"Được chưa?"
Vân Miểu cắn môi, "Tôi không ép cô ăn hết đâu, cô chỉ cần ăn một chút tượng trưng thôi là được."
Ồ.
Ăn cũng không xong, không ăn cũng không xong.
Lợi đều một mình cô ta hưởng.
Tô Dụ Nghi xách túi bước ra khỏi cửa nhà hàng, đi được hai bước mới nhớ đến Hàn Trạch Dương và Mai Mai, quay đầu trở lại.
Nhưng chưa kịp đi tiếp, cô đã thấy đầu óc choáng váng, chân tay không còn sức lực.
Ngay khi sắp ngã xuống đất, một đôi tay ngọc ngà đỡ lấy cô, giọng nói vẫn dịu dàng như mọi khi. Nhưng lạnh đến thấu xương.
"Sao vậy, say rượu rồi? Để tôi đưa cô về nhà nhé."
Tô Dụ Nghi ngẩng đầu, khuôn mặt Vân Miểu biến thành hai, lắc lư trước mắt không rõ nét.
"Cô dám..."
Chưa kịp nói hết câu, Tô Dụ Nghi hoàn toàn mất ý thức, mềm nhũn trong vòng tay Vân Miểu.
Vân Miểu ôm eo Tô Dụ Nghi, đưa cô vào chỗ tối.
Chưa đi được hai bước đã mệt không chịu nổi, lấy điện thoại gọi cho Húc Phong. "Người ở đây rồi, anh tự đến lấy đi."
Đầu dây bên kia mừng rỡ. "Em yêu, em tuyệt quá, gửi vị trí đi, anh đến ngay."
Tiệm nướng cách đài truyền hình không xa, Húc Phong nhanh chóng đến nơi.
Nhìn nét mặt xinh đẹp của Tô Dụ Nghi, hắn suýt chảy nước miếng.
Vội vàng ôm lấy người vào lòng. "Đi thôi."
Vân Miểu nheo mắt, không hiểu sao trong lòng cứ bất an.
"Húc Phong."
Húc Phong không dừng bước. "Xuân tiêu một khắc giá ngàn vàng, có gì ngày mai nói sau."
Đến khi không thấy bóng người nữa, Vân Miểu vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Nhìn kỹ, tay cô đang run rẩy.
Thực ra, Vân Miểu đã giúp Húc Phong hãm hại không ít cô gái, nhưng những người đó đều không có nền tảng.
Nếu Lục Trầm biết, chính cô là người hại Tô Dụ Nghi...
Vân Miểu lập tức dừng suy nghĩ lại, việc cần làm bây giờ không phải là đứng đây lo lắng, mà là quay lại nhà hàng tiêu hủy bằng chứng!