Bị Hệ Thống Ngược Đãi, Tôi Được Tổng Tài Sủng Ái - Chương 357: Công Thức Gia Truyền

Cập nhật lúc: 07/09/2025 18:20

Nhớ đến biểu cảm của Tô Dụ Nghi lần trước khi ngửi thấy mùi thuốc, Lục Trầm đẩy điếu thuốc trước mặt ra xa một chút.

Ánh mắt anh dán chặt vào đầu điếu thuốc đang đỏ rực, cho đến khi nó cháy hết.

Lục Trầm không vui chút nào...

Lục Trầm có thể cảm nhận rõ sự bứt rứt trong lòng.

Anh lặng lẽ xoa xoa ngón tay, mắt khẽ hạ thấp. "Là vì Tô Dụ Nghi sao?"

Biệt thự họ Hàn.

Trong giấc ngủ, Tô Dụ Nghi bị luân phiên "oanh tạc" bởi những cuộc điện thoại. Đầu tiên là Tô Âm, gọi từ lúc trời chưa sáng: "Cục cưng, chuyện trên mạng cậu giải thích rõ ràng đi!"

"Chuyện gì vậy...?"

Giọng Tô Dụ Nghi ngái ngủ, mắt còn chưa mở nổi.

"Cậu và người đàn ông ngoại quốc đó thật sự yêu nhau rồi?"

...

...

Tô Dụ Nghi ngớ người ba giây: "Yêu đương gì chứ, tớ yêu cái gối còn hơn."

"Cậu nghe tin đồn nhảm ở đâu vậy?"

Tô Âm không tin, hỏi lại lần nữa: "Thật không có?"

"Không."

Tô Dụ Nghi bò dậy ra ban công để không đánh thức Tuế Tuế: "Tớ không lừa cậu đâu."

Tô Âm nhướng mày: "Được rồi, cậu tự mở điện thoại lên xem là biết tin giả ngay, cúp máy đây."

Tút tút...

Cố Vũ Thịnh kéo Tô Âm vào lòng: "Sao thế? Kích động như vậy? Dù Tô Dụ Nghi có yêu đi nữa cũng là chuyện bình thường mà?"

Đáng gì phải gọi điện chất vấn từ lúc trời chưa sáng?

Cố Vũ Thịnh thật sự không hiểu nổi, hơn nữa anh vốn nghĩ Tô Âm sẽ mong Tô Dụ Nghi sớm tìm được tình yêu.

Nhưng giờ xem ra hình như không phải vậy.

Tô Âm vùi đầu vào n.g.ự.c anh, ấm ức nói: "Anh không hiểu đâu, ngủ tiếp đi."

Cố Vũ Thịnh mở to mắt nhìn lên trần nhà, một lúc sau hỏi: "Tô Âm, em ngủ chưa?"

Tô Âm làm sao ngủ được, cựa quậy ngón tay, hỏi anh muốn gì.

Cố Vũ Thịnh lật người đè lên cô: "Không ngủ nổi, làm chuyện khác vậy."

...

Tô Dụ Nghi định cùng Sade leo Vạn Lý Trường Thành nên không đưa Tuế Tuế đi học, nhưng chỉ trong bữa sáng, ông bà Hàn đã tra hỏi cô đủ mười tám lượt.

"Tiểu Nghi, đây là cậu bé hôm trước đến nhà mình phải không?"

"Vâng."

"Tuấn tú lắm, trông ổn đấy."

"Vâng."

"Là bạn học của con à?"

"Sắp là thôi ạ."

"Vậy tốt quá, có thể vào học viện Hillberk chứng tỏ năng lực rất tốt, tên cậu ta là Sade nhỉ? Nhà làm gì thế?"

Tô Dụ Nghi không nhịn nổi, biện giải: "Ba mẹ, con và cậu ta không có quan hệ gì hết."

"Cậu ta đúng là tốt, nhưng không phải gu của con."

Bà Hàn tỏ vẻ không đồng tình: "Người tốt thì cứ quen xem sao, Sade không phải gu thì con thích kiểu nào nói mẹ nghe, dù là thiên thần giáng thế mẹ cũng tìm cho con."

"Không nói đâu xa, Lục Trầm của tập đoàn Lục cũng không tệ, hôm trước gặp Lục phu nhân, bà ấy cũng sốt ruột lắm, nói muốn hai người làm quen."

Tô Dụ Nghi khựng đũa, nghiêm túc hơn: "Mẹ, con tạm thời không muốn yêu đương, muốn dành hết tâm sức vào việc học, mẹ đừng lo cho con nữa. Cứ chăm cháu tốt là được."

Ông Hàn ngồi xem cảnh từ đầu đến cuối, cười không ngớt, thấy Tô Dụ Nghi thật sự không có ý đó, quay sang khuyên vợ: "Thôi, không kết hôn thì thôi, Hàn gia nhà mình nuôi không nổi à?"

Bà Hàn muốn nói lại không dám.

Tô Dụ Nghi vội đứng dậy: "Mẹ, con đi đây, Tuế Tuế giao cho mẹ."

Tuế Tuế ăn xong bữa sáng trong im lặng, đặt đũa xuống: "Bà ngoại, cháu ăn xong rồi."

Bà Hàn thu lại ánh mắt: "Tuế Tuế giỏi lắm."

"Ôi, mẹ cháu hơi bướng bỉnh."

Tuế Tuế ôm cặp sách: "Bà ngoại."

"Mẹ cháu không bướng, mẹ vẫn thích bố."

Bà Hàn tròn mắt: "Bố cháu?"

"Bố cháu là ai?"

Tuế Tuế lắc đầu: "Mẹ không nói."

"Thế sao cháu biết?"

"Mẹ có một chiếc nhẫn kim cương giả, ngày nào cũng mang theo, cháu đoán là bố tặng."

Bà Hàn sắc mặt phức tạp: "Đi thôi, sắp vào học rồi."

Cổng vào Trường Thành.

Để tránh khó xử, Tô Dụ Nghi thuê một hướng dẫn viên, dù cô thuộc Trường Thành như lòng bàn tay.

Còn cố tỏ ra lúng túng: "Tôi cũng là lần đầu đến Trường Thành."

Sade chỉ mỉm cười nhìn cô: "Đi thôi."

Suốt đường đi, hướng dẫn viên nhiệt tình hết mực, liên tục thao thao bất tuyệt, miệng gần như sưng cả lên.

Tô Dụ Nghi bắt đầu nghi ngờ mình trả lương quá cao.

"Anh nghỉ một chút đi?"

Hướng dẫn viên vẫy cờ trong tay: "Không cần, tôi thường dẫn đoàn đi tham quan, yên tâm đi, tôi khỏe lắm."

Tô Dụ Nghi đành để vậy.

Buổi trưa, mấy người mua cơm hộp ven đường ăn tạm. Tháng bảy nóng như đổ lửa, Tô Dụ Nghi dựa vào tường thành, bưng hộp cơm mà chẳng thiết ăn.

Thời tiết tháng bảy đã rất nóng.

Sade đi đến bên cô: "Đến đây thôi."

"'Bất đáo Trường Thành phi hảo hán', tôi đã đến rồi, không nhất thiết phải đi hết."

Tô Dụ Nghi chưa kịp nói, hướng dẫn viên đã đặt đũa xuống: "Anh bạn nghe tôi nói, leo Trường Thành là để cảm nhận cái cảm giác 'sống dở c.h.ế.t dở', đi nửa đường bỏ cuộc thì có gì hay? Hơn nữa, cảnh đẹp này có lẽ anh chỉ đến một lần trong đời, đừng dễ dàng từ bỏ."

Tô Dụ Nghi đang uống nước, suýt nữa phun ra.

Tiếng Anh của hướng dẫn viên quả có chút bản lĩnh, ít nhất cụm "sống dở c.h.ế.t dở" cô nghe hiểu được.

Sade liếc nhìn cô, không trả lời.

Hướng dẫn viên ngượng ngùng.

Tô Dụ Nghi nghĩ mình trả lương có lẽ thật sự hơi cao: "Dù hôm nay đi được bao nhiêu, tôi cũng trả đủ lương cho anh."

Hướng dẫn viên lập tức tươi cười tiếp tục ăn.

Nhân lúc hướng dẫn viên đi vứt hộp cơm, Tô Dụ Nghi nhắc đến ["Vị Đạo Linh"].

"Tôi có một đơn thuốc gia truyền, trị bệnh dạ dày rất hiệu quả."

Sade nhìn cô đầy hoài nghi: "Gia truyền?"

Anh nhớ Tô Dụ Nghi là trẻ mồ côi.

Làm gì có gia truyền.

"Cô muốn gì?"

"Dùng đơn thuốc này góp vốn vào tập đoàn dược phẩm của gia tộc Orms."

Sade nhíu mày: "Khó lắm."

"Dù công thức của cô có giá trị nghiên cứu, có thể mua thẳng, anh trai tôi khó lòng đồng ý cho cô góp vốn."

Tô Dụ Nghi bình tĩnh lấy ra một viên thuốc: "Mang giúp tôi cho anh trai anh, nếu có hứng thú, bảo anh ấy liên hệ với tôi."

Sade nhận lấy: "Cô tự tin đến vậy sao?"

"Cứ thử đi."

Sade: "Cô không phải vì muốn làm ăn mới đi cùng tôi mấy ngày chứ?"

"Không hẳn."

Nghĩa là thật sự có lợi ích thương mại xen vào.

Sade thất vọng: "Cô nói chuyện... chẳng chút khách sáo."

Đúng lúc đó, một đoàn khách du lịch đông đúc đi tới, Tô Dụ Nghi đứng sang một bên nhường chỗ.

Nhưng một bà cô mải nói chuyện, không để ý người bên cạnh, thân hình to lớn đẩy Tô Dụ Nghi loạng choạng.

Tô Dụ Nghi lùi lại, giẫm phải hòn đá, vặn cả bàn chân.

Mặt hơi nhăn lại.

Sade vội đỡ cô: "Trật chân rồi?"

Tô Dụ Nghi nhấc chân phải lên: "Một chút, không nghiêm trọng lắm đâu."

Sade khom người xuống: "Tôi cõng cô."

"Không cần, tôi đi được."

Hướng dẫn viên chạy lại: "Để anh ấy cõng đi, mắt cá chân cô sưng rồi."

Trong lòng thì thầm "ship" cặp đôi, đây là cơ hội vàng, hôm nay phải làm trợ thủ đắc lực.

Trai tài gái sắc, đẹp đôi vô cùng.

Tô Dụ Nghi còn định từ chối, hướng dẫn viên đã đẩy cô lên lưng Sade.

Cô hơi tức: "Tôi đi được mà."

Nhưng Sade đã cõng cô đứng dậy.

May mắn lối ra không xa, Tô Dụ Nghi chỉ sang trái: "Đằng kia có trạm y tế tạm thời."

Vừa dứt lời, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Tô tổng bị thương rồi sao?"

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.