Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 363: Rút Củi Dưới Đáy Nồi
Cập nhật lúc: 10/12/2025 08:00
Một đám người hùng hổ xông tới, có già có trẻ, ai nấy đều mang vẻ mặt hung thần ác sát.
Nhưng chưa đợi họ tới gần đã bị Thanh Bình quân chặn lại: "Hôm nay Mộc gia có hỷ sự, người không phận sự miễn lại gần."
Người nhà họ Vân lớn tiếng ồn ào: "Chúng ta không phải người ngoài, là thân thích của tân nương tử, còn không mau tránh ra!"
Miệng thì nhận thân thích, nhưng hành động lại chẳng nể nang gì thanh danh của tân nương.
Thanh Bình quân theo bản năng nhìn về phía Mộc Vãn Tình. Hôm nay nàng mặc bộ váy áo màu tím nhạt, chỉ cài hai cây trâm châu đơn giản, cố tình ăn vận điệu thấp để không chiếm mất hào quang của tân nhân.
Nhưng có những người, dù cố tình điệu thấp đến đâu cũng không che giấu được khí chất, đứng trong đám đông vẫn tỏa sáng rực rỡ.
Người nhà họ Vân nhìn thấy nàng, ánh mắt lóe lên, trao đổi ám hiệu với nhau.
Một lão già đảo mắt, nói: "Hóa ra là tiểu cô bên nhà thông gia à. Chúng ta đều là trưởng bối của Vân Thư, tính ra cũng là trưởng bối của cô. Sau này mong cô chiếu cố tộc Vân thị ở Định Châu chúng ta nhiều hơn."
Lời này nghe thật mâu thuẫn, cố tình làm lơ thân phận đại lão của Mộc Vãn Tình, chưa bái kiến chính thức đã muốn chiếm tiện nghi, nhận vơ vai vế.
Có thể thấy rõ, đám người này vừa tham lam, vừa độc ác, lại vừa xấu xa.
Mộc Vãn Tình làm như không nghe thấy, chẳng thèm liếc mắt nhìn họ lấy một cái, hoàn toàn coi như không khí.
Thái độ của nàng cũng chính là thái độ của tộc Mộc thị. Chẳng ai thèm để ý đến đám người họ Vân từ đâu chui ra này.
Người nhà họ Vân thấy mưu toan bắt quàng làm họ thất bại, sắc mặt cực kỳ khó coi: "Đây là đạo đãi khách của Mộc gia các người sao? Thông gia tới cửa mà hờ hững thế à? Vậy thì mối hôn sự này coi như bỏ, chúng ta không đồng ý!"
"Đi! Mang Vân Thư đi!"
Mộc T.ử Ngang giận tím mặt. Đây là công khai vả vào mặt Mộc gia. Đám người này không nhìn xem mình đang đứng trên địa bàn của ai sao? Ai cho họ cái gan dám hoành hành ở đây? Nơi đây không phải Định Châu, không phải cái ổ để họ diễu võ dương oai.
"Làm càn! Vân Thư là con dâu Mộc gia chúng ta hỏi cưới đàng hoàng bằng tam thư lục lễ!"
Một lão già tóc bạc trắng ngang ngược nói lý: "Xưa nay hôn nhân do cha mẹ đặt đâu con ngồi đó. Cha Vân Thư không còn nữa, ta là trưởng bối có vai vế cao nhất trong gia tộc, tự nhiên có tư cách quyết định hôn sự của nó. Không có sự đồng ý của ta, các người chính là lén lút tằng tịu, Mộc gia các người chính là cường đoạt dân nữ!"
Đây là ép buộc Mộc gia, không ăn được thì đạp đổ. Nếu Mộc gia không thỏa hiệp thì hủy bỏ hôn sự này. Không có Mộc gia làm chỗ dựa, một cô gái mồ côi như Vân Thư đứng trước sức mạnh tông tộc chẳng đáng nhắc tới.
Mộc T.ử Ngang sớm biết họ sẽ gây chuyện, nhưng không ngờ lại vô sỉ đến mức này: "Mẫu thân của Vân Thư vẫn còn tại thế, không cần các vị phải nhọc lòng."
Từ khi phu quân qua đời, tinh thần Vân mẫu hoàn toàn suy sụp, ăn cơm cũng cần người bón, cả cái nhà này đều dựa vào một mình Vân Thư chống đỡ. Vân Thư không chỉ phải quản lý gia nghiệp to lớn mà còn phải chăm sóc mẹ già, áp lực trong lòng lớn đến nhường nào.
Lão già tóc bạc lạnh lùng nhìn nữ t.ử đang mặc hỉ phục đỏ thẫm: "Vân Thư, chi này của cháu đã tuyệt tự rồi, tương lai vẫn phải dựa vào những người như chúng ta chống lưng cho."
"Vân Thư, phụ nữ không có anh em nhà mẹ đẻ chống lưng là bi ai nhất. Ta thấy cháu thật đáng thương, nên quyết định tặng mấy nam đinh này cho cháu làm em trai, tương lai cháu cũng có chỗ dựa."
Đây là ra lệnh chứ không phải thương lượng.
Một lão già khác đẩy mấy thanh niên ra, tổng cộng ba người, đứa lớn nhất đã hơn hai mươi, đứa nhỏ nhất cũng mười lăm mười sáu tuổi.
Tuổi này thì nuôi nấng dạy dỗ gì nữa? Nói cho hay là thừa tự (nhận con nuôi nối dõi), nói toạc ra là đến cướp gia sản trắng trợn.
Trong mắt Vân Thư hiện lên tia trào phúng nhàn nhạt: "Mấy cái 'thừa con nối dòng' này sao?"
Cha nàng đã sớm phòng bị một tay, tông tộc chỉ vớt vát được chút ít bên ngoài, làm sao thỏa mãn được cái miệng ăn của đám người này.
Lão già tóc bạc là Tộc trưởng Vân gia, giới thiệu: "Đây là con trai út của ta, đây là cháu trai của tam thúc công, đây là cháu của thất thúc công. Đều là những đứa trẻ thông minh lanh lợi, tin rằng cha cháu dưới suối vàng sẽ rất hài lòng."
Nhắc đến cha, tim Vân Thư nhói đau, hận thù bùng lên dữ dội: "Đây là phương án chia chác mà trong tộc đã bàn bạc xong xuôi đấy à? Ăn tướng khó coi quá đấy. Vân thị ở Định Châu làm nhiều chuyện thất đức như vậy, báo ứng cũng không còn xa đâu."
Người nhà họ Vân hung tợn trừng mắt nhìn nàng. Tộc trưởng ngược lại vẫn bình tĩnh: "Mấy đứa còn ngẩn ra đó làm gì? Còn không mau gọi tỷ tỷ, tỷ phu."
"Tỷ phu! Tỷ tỷ!"
"Tỷ phu, đệ muốn mười quầy hàng ở tầng một thương trường Quận chúa, tỷ phu tặng đệ làm quà gặp mặt đi."
"Đệ thì muốn siêu thị Bách Tước."
"Đệ muốn... mấy cửa tiệm ở bờ sông Trường Thanh."
Đây là công phu sư t.ử ngoạm, cố ý làm ghê tởm người nhà họ Mộc, một lòng muốn phá hỏng hôn sự này. Thử nghĩ xem, có một nhà vợ tham lam không đáy như vậy, ai dám rước dâu vào cửa?
Chuyên môn chọn thời điểm này để gây sự, có thể nói là dụng tâm lương khổ. Bám được vào Mộc gia thì tốt nhất, không bám được thì nuốt trọn cả da lẫn xương chi chính của Vân gia. Tiến khả công, lui khả thủ.
Vân Thư tức quá hóa cười. Tính toán hay thật đấy.
"Từng người các ngươi làm gì cũng không xong, chỉ giỏi nhất là cướp đoạt, hoàn toàn không có chút liêm sỉ nào. Ta xấu hổ khi cùng họ với các ngươi. Tổ tiên Vân gia nếu biết có đám con cháu bất tài vô dụng như các ngươi, chắc tức c.h.ế.t mất."
Mộc T.ử Ngang nghiêm túc nói: "Không đúng, là tức đến sống lại ấy chứ. Biết đâu nửa đêm các cụ sẽ tìm đám phế vật này tâm sự thì sao."
Người nhà họ Vân giận tím mặt. Con trai Tộc trưởng tuổi trẻ khí thịnh, nói năng không biết lựa lời: "Mộc gia các người sinh ra một Thanh Bình quận chúa thì ghê gớm lắm sao? Có thể ỷ thế h.i.ế.p người à..."
"Bốp bốp bốp!"
Mấy cái tát giáng xuống, răng cửa của tên con trai Tộc trưởng bay ra vài cái, phun ra một ngụm m.á.u tươi.
Người nhà họ Vân sợ ngây người. Tộc trưởng vừa kinh vừa giận: "Các người sao dám đ.á.n.h người?"
Thủ lĩnh Thanh Bình quân quát lớn: "Sỉ nhục quan lại triều đình, đ.á.n.h ngươi thế này vẫn còn nhẹ đấy. Nếu không phải chủ t.ử nhà ta không muốn thấy m.á.u trong ngày vui thế này thì các ngươi đã bị tống giam hết rồi. Thật không hiểu ai cho các ngươi cái gan khiêu chiến quan lớn nhị phẩm? Đúng là vô tri không sợ, một đám ếch ngồi đáy giếng chưa thấy sự đời."
Một đám già đầu ngu xuẩn đứng trên địa bàn của Quận chúa mà còn dám bôi nhọ thanh danh Quận chúa, đúng là chán sống.
Vân tộc trưởng vừa sợ vừa giận: "Thanh Bình quận chúa, sao cô không quản thủ hạ của mình? Cứ để chúng làm bậy thế sao? Cô không màng đến thanh danh của mình à? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, đối thủ của cô sẽ buông tha cho cô sao?"
Mộc Vãn Tình cười đầy ẩn ý. Lão già này là do ai phái tới đây?
"Vân gia ở Định Châu à? Truyền lệnh xuống, điều tra tất cả những việc làm phi pháp dơ bẩn của gia tộc này, đem toàn bộ bằng chứng đưa đến trước mặt Tri phủ Định Châu."
"Tuân lệnh!"
Mộc Vãn Tình không chơi theo lẽ thường, thậm chí chẳng thèm đối thoại với người nhà họ Vân, trực tiếp chơi chiêu "rút củi dưới đáy nồi".
Tư duy của bọn họ không cùng đẳng cấp. Mộc Vãn Tình vừa ra tay là diệt cỏ tận gốc.
Thế nên mới nói, có những kẻ tầm thường chỉ biết dựa vào cướp đoạt tài sản của người tuyệt tự (ăn tuyệt hộ) để sống. Còn có những người đứng trên đỉnh cao nhìn xuống chúng sinh.
Người nhà họ Vân lập tức luống cuống tay chân. Cái m.ô.n.g của bọn họ căn bản không sạch sẽ, sao chịu nổi điều tra? Mọi toan tính của họ đứng trước thực lực tuyệt đối đều trở nên mong manh dễ vỡ.
Vân tộc trưởng hai chân mềm nhũn, quỳ sụp xuống trước mặt Mộc Vãn Tình: "Thanh Bình quận chúa, Vân gia chúng tôi đều là người trong sạch an phận thủ thường, ngài ngàn vạn lần đừng tin lời hoa ngôn xảo ngữ của kẻ nào đó."
Vân Thư biết là đang ám chỉ mình, liền đốp chát lại ngay tại trận: "Người trong sạch mà huynh đệ tương tàn sao? Người trong sạch mà đi cướp đoạt tài sản người khác sao? Người trong sạch mà dám mạo phạm đương triều Hộ Bộ Thượng thư sao?"
Theo từng câu chất vấn của nàng, sắc mặt người nhà họ Vân ngày càng khó coi.
Lần đầu tiên họ tỉnh táo nhận ra, Mộc Vãn Tình không phải là cô gái yếu đuối trong tộc để họ tùy ý sắp đặt, nàng là quan lại triều đình, tay nắm quyền thế có thể hủy diệt cả một gia tộc. Người với người không giống nhau, Mộc Vãn Tình khác hẳn những người phụ nữ họ từng gặp, chiêu bài quen thuộc dùng với nàng hoàn toàn vô dụng.
"Vân Thư, cháu mau nói giúp một câu đi!"
Vân Thư lạnh lùng liếc họ một cái, bỗng nhiên quay sang hành đại lễ với Mộc Vãn Tình: "Ngài quý vi Hộ Bộ Thượng thư, dân nữ muốn thỉnh giáo một chút. Nếu dân nữ muốn tách chi này của mình ra riêng, lập một gia phả mới, có được không?"
Mộc Vãn Tình mặt mày đạm nhiên, không giận tự uy: "Đại Tề từ khi lập quốc đã cho phép lập nữ hộ, cho phép dời tộc (tách hộ)."
Tuy điều kiện lập nữ hộ có chút hà khắc, nhưng quốc pháp cho phép.
Vân Thư cúi rạp người bái lạy thật sâu: "Đa tạ Thượng thư đại nhân."
Không phải cảm tạ Thanh Bình quận chúa, mà là cảm tạ Hộ Bộ Thượng thư đại nhân - người nắm quyền quản lý hộ khẩu thiên hạ.
Người nhà họ Vân dậm chân bình bịch: "Ngàn vạn lần không thể! Chi này của các người đã không còn nam đinh kế thừa hương hỏa, ngươi là phận nữ nhi có tư cách gì mà dời tộc?"
"Quốc pháp không quy định nữ t.ử không được dời tộc. Nếu không phục thì cứ đi cáo ngự trạng." Mộc Vãn Tình tỏ vẻ, mọi việc đều hợp quy củ, không bắt bẻ được chỗ nào, cứ theo luật pháp mà làm thôi.
Cái gì mà quy củ tông tộc lớn bằng trời? Xin lỗi nhé, có lớn đến mấy cũng không lớn hơn quốc pháp được. Các người muốn tạo phản sao?
Nàng cười ác liệt: "Đương nhiên, trước đó các người phải xác định xem Vân thị ở Định Châu có còn tồn tại được hay không đã."
Người nhà họ Vân biến sắc. Một thiếu niên tức đỏ mắt, ngày thường được nuông chiều nên chẳng có chút đầu óc nào: "Thanh Bình quận chúa, ngươi đây là uy hiếp, bao che! Hoàng thượng biết được sẽ không tha cho ngươi đâu!"
"Uy hiếp?" Mộc Vãn Tình nhìn đồng hồ, lãng phí không ít thời gian với đám phế vật này rồi.
"Người đâu, lôi đám thảo dân mạo phạm bản quan này ra ngoài đánh! Niệm tình trời cao có đức hiếu sinh, không cần đ.á.n.h c.h.ế.t, để lại một hơi thở là được."
Cái gì gọi là "dân không đấu với quan"? Chính là đây. Vân thị ở Định Châu dù có là thổ hoàng đế thì ra ngoài cũng chỉ là dân đen, cứng đối cứng với quan lớn chẳng khác nào trứng chọi đá.
"Tuân lệnh!"
Người nhà họ Vân còn định giãy giụa nhưng bị Thanh Bình quân bịt miệng lôi ra một góc xử lý.
Vân Thư không ngờ sự việc lại thuận lợi như vậy, nàng còn chưa kịp tung chiêu cuối đâu. Nàng ngơ ngác hỏi: "Ngài không sợ bị hạch tội sao?"
"Quan triều đình không bị hạch tội chỉ có một loại, đó là đám tép riu không ai chú ý, chẳng ai thèm quan tâm họ làm cái gì." Mộc Vãn Tình chắp tay đứng đó, đầu hơi ngẩng cao, khí tràng hai mét tám. "Muốn đội vương miện, tất phải chịu được sức nặng của nó."
Mọi người ngẩn ngơ nhìn nàng. Thật sự không giống người thường. Tộc trưởng của họ đã là quyền thần, quyền thế ngập trời, tùy tiện một cái là có thể làm tiêu tùng cả một gia tộc.
Mộc Vãn Tình vẫy vẫy tay nhỏ: "Giờ lành đến rồi, mau vào trong thôi, ta muốn náo động phòng!"
Dưới sự chứng kiến của mọi người, Mộc T.ử Ngang và Vân Thư bái đường thành thân. Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê đối bái, buổi lễ kết thúc viên mãn.
Nhưng Mộc Vãn Tình - người vừa hô hào náo động phòng - lại không đi theo, cũng chẳng ngồi vào bàn tiệc rượu, mà lại ngồi ở đình hóng gió ăn uống cùng Đỗ Thiếu Huyên.
Hai người quyền cao chức trọng, khí trường quá mạnh, họ ngồi ở đâu là người xung quanh cảm thấy không tự nhiên, đến nói to cũng không dám.
Món ăn được đưa lên liên tục như nước chảy. Mộc Vãn Tình lười biếng dựa vào gối, câu được câu chăng uống trà sữa.
Đỗ Thiếu Huyên nhìn nàng: "Đang nghĩ gì thế?"
"Đang nghĩ khi nào thì nam nữ đều có quyền thừa kế như nhau." Đây là chuyện Mộc Vãn Tình cần suy xét. Nếu ban hành luật pháp liên quan, lực cản sẽ rất lớn vì chạm đến lợi ích của nam giới.
Đỗ Thiếu Huyên trầm mặc: "Cái này không dễ cải cách đâu."
Mộc Vãn Tình muốn làm quá nhiều việc, nhưng trước mắt thời cơ chưa chín muồi.
"Không vội. Chờ địa vị phụ nữ dần được nâng cao, ý thức phụ nữ thức tỉnh, vấn đề này sớm muộn gì cũng sẽ được đặt lên bàn cân."
Cải cách không phải chuyện một sớm một chiều, cần một quá trình thúc đẩy lâu dài.
Đỗ Thiếu Huyên nhìn nàng đầy tán thưởng. Một người phụ nữ độc lập, mạnh mẽ lại tràn đầy trí tuệ.
Tình yêu trong lòng hắn lại rục rịch trỗi dậy: "Ta chỉ muốn biết, bao giờ chúng ta mới đính hôn? Bây giờ ta tới cửa cầu hôn được chưa?"
